Nếu một ngày nào đó, hai người từng thân quen nhất gặp lại nhau, câu đầu tiên họ sẽ nói là gì?
Nhiều người sẽ nói: Lâu rồi không gặp.
Cũng có người sẽ hỏi: Dạo này sống tốt không?
Nhưng Hà Viện chẳng nói được lời nào, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô đã cho cô biết câu trả lời.
"Ông chủ?"
Từ Hạ Bân thấy ông chủ đờ đẫn, liền đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh.
"Ông chủ, chúng tôi muốn gọi món?"
Tôn Lập Côn khẽ giãn người, ánh mắt nhìn qua người đàn ông đang đứng bên cạnh cô gái, chậm rãi nói: "Xin chào, hai người muốn gọi gì?"
Từ Hạ Bân nhìn thực đơn một lượt, khựng lại giây lát, rồi nghiêng đầu nhìn sang Hà Viện.
"Cô Hà, cô xem muốn chọn loại nước lẩu nào trước?"
Thấy cô không phản ứng, Từ Hạ Bân đưa tay vỗ nhẹ vai cô, "Cô Hà? Cô xem thử muốn loại nước lẩu nào?"
Hà Viện khẽ ngẩng đầu lên, "À" một tiếng.
Cô cúi xuống, nhìn chằm chằm vào thực đơn một cách trống rỗng, Hà Viện có thể cảm nhận được có một thứ gì đó sâu thẳm bao trùm l*n đ*nh đầu, kiềm chế, kiên cường, cũng thật phức tạp.
"Cô Hà? Cô thích vị nào, hay để chủ quán giới thiệu một chút nhé?"
Hà Viện bất ngờ quay đầu lại, "Không cần."
Từ Hạ Bân sững người, há miệng muốn nói, đưa mắt nhìn Tôn Lập Côn, người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn im lặng.
Hà Viện cảm thấy mình phản ứng có phần gay gắt, miễn cưỡng nở một nụ cười với Từ Hạ Bân, "Không cần đâu, không phiền chủ quán, chọn loại nước lẩu nấm trên này đi."
"Được, còn đồ ăn thì gọi trước một phần combo nhé, ăn rồi gọi thêm sau." Người đàn ông cười nhẹ nhìn Hà Viện.
Hà Viện quay đầu đi, muốn rút lui.
Gương mặt thanh tú của Từ Hạ Bân nở nụ cười: "Vậy thì chủ quán lên món luôn nhé."
Tôn Lập Côn nói: "Được."
"Chúng ta qua bên kia ngồi đợi đi, hôm nay không đông khách, chắc cũng nhanh tới lượt."
Từ Hạ Bân liên tục nói bên tai Hà Viện, giới thiệu hết nước lẩu lại đến nước chấm, đều là do chủ quán tự tay pha chế.
Hà Viện ngồi xuống trong trạng thái ngơ ngẩn, không quay đầu nhìn lại lần nào.
Người đàn ông phía sau quầy thu ngân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, trùng khớp với hình ảnh cô gái trong ký ức, dường như đã thay đổi, lại như chưa từng thay đổi.
Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi chân không còn vững, bắt đầu đau nhức.
Cô gái mặc chiếc áo phao mỏng màu vàng nhạt, cổ áo hơi mở ra, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nét ngây ngô ngày nào đã không còn, thay vào đó là vẻ mặn mà trưởng thành.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Hà Viện vẫn như người mất hồn, chỉ cúi đầu, liên tục đưa thức ăn vào miệng.
Tiết Ninh chấm chút nước chấm, miệng cay đỏ ửng, thấy sắc mặt Hà Viện không ổn, liền khẽ hỏi: "Sao vậy, không ổn sao?"
Hà Viện đặt đũa xuống, quay đầu nhìn cô ấy, cười một tiếng: "Không đâu, ngon lắm mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!