Chương 45: (Vô Đề)

Năm 2015, bốn năm vội vã trôi qua trong chớp mắt.

Đầu tháng năm, Hà Viện mặc một chiếc áo khoác gió màu lam sẫm, dưới chân là đôi bốt da màu nâu, sau lưng đeo một chiếc ba lô đen siêu to, đẩy cửa bước vào phòng, lách người vào trong.

"Mình về rồi đây!"

Trong phòng có hai cô gái, một người đang dọn giường, một người sắp xếp bàn học.

Nghe tiếng, cả hai quay đầu lại nhìn cô.

Chu Ngọc trợn tròn mắt, như thấy ma: "Trời ơi! Cậu đi đào than về hả?"

Hà Viện đặt ba lô xuống, quay ra soi gương, đã lâu lắm rồi không nhìn kỹ gương mặt mình, nhìn một cái, quả thực không nỡ nhìn lần hai.

Tưởng Uyển Nghi cười khúc khích, tiến đến sờ má cô: "Cũng tạm thôi, chỉ là đen đi một chút, so với kiểu khô nứt tróc da còn đỡ!"

Hà Viện cười đẩy cô ấy một cái: "Gì chứ, đâu được như mấy cậu làm công việc giáo dục trong phòng điều hoà."

Chu Ngọc nhếch miệng, kéo cô ngồi xuống nói chuyện.

"Nào kể nghe xem, đi theo đội khảo cổ cảm giác thế nào?"

Hà Viện thấy hai người như khỉ con sốt ruột, khẽ than một tiếng, bĩu môi nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của họ.

Tưởng Uyển Nghi khựng lại một chút: "Sao vậy, không vui hả?"

Hà Viện cười hì hì: "Thật ra là rất thú vị, còn vui hơn nhiều so với ngồi trong phòng đối mặt với đám trẻ con!"

"Giỏi nha, học hư rồi, còn dám chọc mình!" Chu Ngọc đưa tay ra cù cô.

Hà Viện nhột, liên tục lùi lại tránh né.

Trong ký túc xá, tiếng cười đùa vang lên rộn rã.

Cả bốn cô gái đều học chuyên ngành Lịch sử, Tưởng Uyển Nghi và Chu Ngọc chọn thực tập tốt nghiệp làm giáo viên trung học, Hà Viện chọn tham gia đội khảo cổ, đã rong ruổi ở Ninh Hạ mấy tháng trời, còn lại Hà Lệ Na thì gia nhập đội ngũ thi nghiên cứu sinh bất biến suốt bao năm qua.

"Lệ Na đâu? Lên thư viện rồi hả?"

Chu Ngọc đang trải giường ở giường trên, đáp lại: "Ừ, đi học bài rồi."

Hà Viện gật gù, cầm quần áo để thay rồi quay người bước vào phòng vệ sinh.

Người trong gương trông thật thảm hại, gió cát ở Ninh Hạ dữ dội, công việc lại vất vả, nhưng theo các tiền bối cô đã học được rất nhiều điều. Có những ngày mệt mỏi rã rời, đến tối không buồn rửa mặt, cứ thế ngã xuống lều ngủ.

Hà Viện vốn không phải người yếu đuối, lại chịu khó, sống trong hoàn cảnh như vậy lâu dần cũng thành quen, thậm chí còn thấy thỏa mãn.

Khi cô bước ra, trong phòng đã có thêm một người.

Hà Lệ Na nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh, quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt chẳng khác gì Chu Ngọc trước đó.

"Trời đất ơi, sao da cậu lại thành thế kia?" Hà Lệ Na vừa đi tới vừa làm bộ ngạc nhiên: "Cậu có phải Hà Viện mà mình quen không đấy?"

Hà Viện vỗ nhẹ tay cô ấy, cười đáp: "Các cậu đủ rồi đó, chưa hết trò à?"

"Nếu mấy anh khóa trên khóa dưới thấy mỹ nhân dịu dàng của chúng ta giờ ra nông nỗi này, liệu còn xếp hàng nhiệt tình không nhỉ?"

Lại thêm một tràng đùa giỡn rôm rả.

"Được rồi được rồi, bọn mình đã thay phiên tra khảo cậu ấy một trận rồi." Chu Ngọc cười toe toét, "Cho cậu ấy thời gian thở chút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!