Chương 44: (Vô Đề)

Cuối tháng mười hai, nhiệt độ ở Trùng Khánh liên tục giảm thấp.

Thứ bảy.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, Hà Viện rón rén bò dậy khỏi giường, rửa mặt, thay quần áo.

Cô gái nằm ở giường bên cạnh khẽ ló đầu ra, ngáp một cái: "Tiểu Viện, cậu dậy sớm vậy?"

Hà Viện đang cài khuy áo khoác, nghe tiếng liền quay người lại, "Xin lỗi nha Na Na, mình sẽ cố gắng đi nhẹ hơn."

Hà Lệ Na cười cười, vén mền lên một chút, "Cậu nói gì vậy, chẳng liên quan gì đến cậu cả, là mình nằm mơ, mơ thấy bạn trai mình ngoại tình, làm mình sợ tỉnh cả giấc."

Hà Viện đưa tay che miệng, cố nhịn không bật cười.

Ký túc xá có bốn người, hai cô gái kia là "cú đêm", tối không ngủ, sáng không dậy, nên hai người họ nói chuyện cũng hạ thấp giọng, tránh đánh thức người khác.

Hà Lệ Na ngồi dậy, khoác thêm áo len, toàn thân run lên vì lạnh: "Lạnh thế này, hay là cậu nghỉ việc làm thêm đi, cực quá…"

Hà Viện mím môi: "Không sao đâu, mình đi trước nhé, nếu đến trễ thì ông chủ sẽ không xoay kịp."

"Ừ, đi đường cẩn thận đấy."

Hà Viện cười vẫy tay, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Vừa đứng trước toà nhà ký túc xá, một cơn gió lạnh ập đến, cô siết chặt khăn choàng cổ, bước nhanh về phía cổng trường.

Hà Viện làm thêm ở một tiệm ăn sáng, đã được hơn hai tháng rồi. Ông chủ là người phương Bắc, cửa tiệm có tên là "Tiểu Long Bao Thiên Tân".

Hồi đầu khai giảng, vì môn chuyên ngành khá bận nên cô chưa vội tìm việc làm thêm, mãi đến một lần tình cờ mới phát hiện ra cửa tiệm này.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cô và một cô bạn trong phòng đi ăn sáng, cô ấy tên là Tưởng Uyển Nghi, cái tên dịu dàng mà người lại rất thẳng thắn, là người Bắc Kinh, vì nhà xa nên ở lại cùng Hà Viện.

Tưởng Uyển Nghi thích ăn món bột mì, kéo cô vào quán này. Khi ông chủ mang hết các món ăn sáng lên, Hà Viện đã ngẩn người mất một lúc.

Sau đó, cô tranh thủ lúc ông chủ rảnh, hỏi chuyện xin làm thêm, ông chủ làm ăn khá tốt nên sẵn sàng nhận người làm giờ, thỏa thuận xong tiền công, từ hôm sau cô bắt đầu làm, cho đến tận bây giờ.

Sắp đến Tết Dương lịch, đồng nghĩa với một năm mới lại bắt đầu.

Từ tháng chín đến nay, cô không liên lạc gì với Tôn Lập Côn, vì trước khi rời đi, cô đã nói hết tất cả những điều cần nói.

Đó là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra – một cách không ra gì nhất.

Hà Viện thở ra một luồng hơi trắng, lấy điện thoại ra xem giờ, rồi bước nhanh hơn.

Lư Thành.

Sau khi bước ra từ công ty môi giới bất động sản, Tôn Lập Côn leo lên xe, chạy thẳng đến con đường Nghị Phủ Đại Lộ.

Đầu tháng, anh nhận một công việc sửa điện nước cuối cùng, rồi không làm nữa. Hôm đó, trên đường về, anh đi ngang qua một quán nướng đang sang nhượng, tiệm không lớn, có vài người đang chuyển bàn ghế ra vào.

Chân anh như không khống chế được, tự nhiên bước lại gần.

Trong quán bỏ trống khá nhiều, khi bước vào, thấy một người phụ nữ trung niên đang khiêng giá nướng từ bên trong ra.

Thấy giá nghiêng hẳn, Tôn Lập Côn vội bước đến đỡ.

Người phụ nữ sững người một lúc, rồi hỏi: "Anh là?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!