"Trời ơi, ba người các cậu đúng là chậm thật đó! Chậm thêm chút nữa là mình ăn no luôn rồi."
Tiểu Ngũ đứng dậy, vẫy tay về phía cửa.
Mấy người đứng ở cửa nhìn nhau, Mạnh Hội nhướn mày rồi khoác tay Hà Viện bước vào trong.
Hà Viện thấy lông mày Tiểu Ngũ nhíu chặt mấy tầng, cười nói: "Giờ này đường đông nên hơi kẹt."
"Cậu là người rảnh rỗi, đợi thêm chút thì sao hả?"
Mạnh Hội cười từ phía sau đi lên, cởi áo khoác ngoài vắt lên lưng ghế, trên người mặc áo hai dây trắng, bên dưới là quần short đen cực ngắn, phối với một đôi bốt Martin, trông đầy sức sống.
Tiểu Ngũ lắc đầu cười, kêu hai người mau ngồi xuống.
Trong nồi lẩu uyên ương, hai ngăn nước dùng đỏ trắng sôi sùng sục, còn chưa thả đồ ăn vào, đang nói có nên đợi Tiểu Như tới không thì từ xa một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vội đến.
"Đến rồi đây, các cậu còn chưa ăn hả?"
Tiểu Ngũ nheo mắt, buông lời trêu chọc: "Này em gái, cậu đi bằng rùa à?"
Ánh mắt Trần Tiểu Như lóe lên, cười ngượng: "Mình về nhà thay đồ nên mới chậm chút."
Hà Viện dịch vào trong một chút, nhường chỗ: "Bọn mình cũng mới đến thôi."
Tầm bảy tám giờ, là lúc quán đông nhất, bên trong chật ních người.
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, Mạnh Hội mở lời: "Hay gọi mấy chai bia đi? Giờ ai cũng là người lớn cả rồi, xem như tiễn biệt thời cấp ba."
Trần Tiểu Như chẳng có vấn đề gì, ba mẹ cô ấy khá thoải mái, lúc ăn cơm ở nhà cũng từng cho cô ấy uống nửa ly.
Tiểu Ngũ hướng về phía Hà Viện, nhướng cằm cười: "Cậu cũng làm vài ngụm nhé? Bia nhé?"
Hà Viện cũng không khách sáo, dù sao cũng là ngày vui, bèn gật đầu đồng ý theo họ.
Người ta nói bia rượu có thể giải sầu.
Mấy người vừa ăn vừa uống, cũng khá vui vẻ.
Mạnh Hội chợt nhớ ra gì đó, đột ngột hỏi: "Hai người thi đậu trường nào rồi?"
Mạnh Hội rất ít khi nói chuyện riêng với họ, quan hệ có thân cũng không phải lúc nào cũng liên lạc. Cô ấy ở gần nhà Tiểu Ngũ, nên biết tin của cậu ấy sớm.
Hà Viện cong môi, đáp: "Hai đứa mình đều ở Trùng Khánh."
Mạnh Hội tỏ ra bất ngờ: "Mình còn tưởng hai người đều ở Quảng Châu chứ."
Tiểu Ngũ uống một ngụm bia, không lên tiếng.
Hà Viện rũ mắt, khẽ cười: "Mình thi trượt, hai nguyện vọng đầu đều rớt."
Xác suất vốn là thứ không thể đoán trước.
Mạnh Hội im lặng một lúc, rồi an ủi: "Thật ra Trùng Khánh cũng tốt, đến lúc nghỉ mình qua tìm hai người, dẫn mình đi chơi nhé."
Khi chủ đề này gần kết thúc, Trần Tiểu Như bỗng ngẩng đầu.
Cô ấy không hiểu được, nhẹ giọng hỏi: "Hội Hội, còn cậu thì sao? Điểm cậu vững thế mà sao không thi vào Đại học Trung Sơn?"
Mạnh Hội hơi khựng lại, quay đầu nhìn Tiểu Ngũ một cái, không tự nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!