Trực giác của phụ nữ luôn phi thường.
Hà Viện bình thản lắng nghe người phụ nữ kể, mắt dõi theo dòng người qua lại trong hành lang, cô không chắc Quan Tư Mẫn đã nhìn ra điều gì, hay đúng hơn là đang cố dùng chuyện quá khứ giữa cô ấy và Tôn Lập Côn để ám chỉ điều gì đó.
Quan Tư Mẫn quay đầu lại: "Vậy nên, chị rất biết ơn anh Côn. Nếu không có anh ấy, có lẽ chị đã sớm…"
Hà Viện có chút mơ hồ: "Chuyện cũng đã qua rồi."
Quan Tư Mẫn bật cười, giọng có phần lạnh lẽo: "Quả không hổ là anh em, lời nói ra cứ như đúc từ một khuôn."
"Ý chị là gì?"
Quan Tư Mẫn lắc đầu, chậm rãi nhìn vào mắt cô: "Nhưng chị không hiểu tại sao anh ấy luôn từ chối chị, em biết tại sao không?"
Hà Viện nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn lại: "Làm sao em biết được?"
Ánh mắt người phụ nữ khẽ dao động: "Chị cứ nghĩ em biết…"
Hà Viện bỗng thấy vô vị, không hiểu cô ấy nói những điều khó hiểu đó để làm gì.
"Em không muốn vòng vo với chị, cũng chẳng muốn chơi trò đoán ý." Hà Viện đứng dậy, cúi xuống nhìn cô ấy, "Đúng, là như chị nghĩ đó. Với em, anh ấy không chỉ là anh trai, và tình cảm của em dành cho anh ấy trước đây cũng không hề trong sáng như vậy, nhưng đó là chuyện giữa tụi em, chị không cần phải dò xét."
Đây là lần đầu tiên Hà Viện nói chuyện một cách cứng rắn như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục nghe người phụ nữ này lôi quá khứ ra nói nữa.
Quan Tư Mẫn hơi ngạc nhiên, mắt nheo lại, nhìn cô từ đầu đến chân: "Em không phải là con cừu non ngoan ngoãn như chị tưởng."
Hà Viện điềm nhiên đáp: "Thật ra chúng ta cũng không quen thân, em cũng không biết chị nhìn ra điều gì, sau này mấy chuyện thế này tốt nhất chị nên nói thẳng với anh Côn, em không giúp chị được, cũng sẽ không giúp."
Quan Tư Mẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Ban đầu cô ấy chỉ định thử dò xét, nhưng không ngờ là thật.
"Anh ấy vẫn như xưa, bất kể là ai, chỉ cần gặp khó khăn là sẽ ra tay giúp đỡ."
Quan Tư Mẫn thấy cô không phản ứng gì, nói câu cuối cùng: "…Em nghĩ xem, một người cổ hủ như Tôn Lập Côn, liệu có thể chấp nhận chính em gái mà mình xem như ruột thịt không?"
Hà Viện bỗng khựng lại, người cứng đờ, cuối cùng không trả lời, dứt khoát quay người bỏ đi.
Cô không cần ai nhắc cũng biết người phụ nữ kia đang cố tình ly gián.
Nhưng cô cũng phải thừa nhận, nếu không vì Hà Kiến Bình, anh đã sớm bỏ lại cô, bỏ lại tiệm sửa xe mà rời đi rồi.
Tôn Lập Côn chính là kiểu người như vậy, anh từng chịu nhiều khổ sở, cũng từng nhận nhiều ân tình, với anh, ân nghĩa luôn nặng hơn trời.
Tại lối cầu thang tầng hai.
Trần Tiểu Như xoay xoay chân, cửa thang máy vừa mở liền ngẩng đầu: "Không giấu gì cậu, mình thật sự tưởng cậu bị bắt cóc rồi đấy, còn có thể chậm hơn nữa không?"
Hà Viện không nghĩ nhiều đến những lời người phụ nữ khi nãy nói, chỉ cười nhẹ: "Đi thôi, bà cậu sao rồi?"
Trần Tiểu Như gật đầu, thấy sắc mặt cô không tốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy vòng tay khoác lấy tay Hà Viện: "Sao vậy?"
Cô nhìn người bà đang nằm trên giường bệnh, mắt băng kín băng gạc, rồi hỏi: "Không sao đâu, tối nay cậu cũng trông ở đây sao?"
Trần Tiểu Như bĩu môi: "Ừ, mẹ mình về quê rồi, ba thì có việc gấp ở công ty, phải đi công tác."
Hà Viện khẽ gật đầu.
Một lát sau, bà cụ trên giường cất tiếng, giọng đầy hiền hậu: "Tiểu Như à, bạn con đến rồi hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!