Chương 40: (Vô Đề)

Trong sân trường, vang lên tiếng reo hò phấn khích, trên các bậc thang của sân bóng rổ lác đác vài người ngồi.

Hà Viện ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy trên bậc cao nhất có người đang vẫy tay.

Trần Tiểu Như gọi cô: "Tiểu Viện, mau lên đây."

"Sao cậu lại chạy lên tận đây?"

Hà Viện th* d*c hai hơi, lên lớp 12 rồi không còn tiết thể dục nữa, đối với người không rèn luyện nhiều như cô, mười mấy bậc thang cao thật sự là hơi mệt.

Trần Tiểu Như đưa cho cô một chai nước: "Giáo viên chủ nhiệm nhờ mình làm bản sơ thảo hướng dẫn, dùng để mô phỏng cho học sinh mới kỳ sau."

Hà Viện tiện tay lau sạch bậc thang, mỉm cười nhìn cô ấy: "Ghê nha, bắt đầu bàn giao chức vụ rồi hả?"

Bên sân bóng rổ đối diện, một chàng trai mặc đồng phục bóng rổ màu đen bật lên, một tay úp bóng chuẩn xác vào rổ.

Trần Tiểu Như cười rạng rỡ, nghiêng đầu nhìn lại cô: "Cuối cùng cũng được giải thoát rồi, việc này ai làm rồi mới hiểu."

Hà Viện hơi nghiêng người, nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Như, một lúc sau mới phát hiện ra một dáng người quen thuộc.

Cô tặc lưỡi, dùng cằm chỉ về phía sân bóng: "Nói thật đi, mình nghi ngờ cậu đến đây là để ngắm cậu ấy đánh bóng chứ không phải giao bản thảo gì cả."

Hà Viện biết, mỗi thứ bảy Triệu Chí Ngũ đều kiên trì ra sân bóng, Trần Tiểu Như cố tình chọn hôm nay, tám chín phần là vì cậu ấy.

Trần Tiểu Như không phủ nhận, bật cười thản nhiên.

Ngẩng đầu lên, trời âm u nửa bên, từ xa cũng thổi đến một luồng gió mát.

Trần Tiểu Như bất chợt hỏi: "Anh cậu biết cậu đậu trường nào chưa?"

Giọng Hà Viện nhàn nhạt: "Sáng nay mới tra được điểm, chiều nay đã qua chỗ cậu rồi, chưa kịp nói."

"Cậu không muốn đi Trùng Khánh à?" Trần Tiểu Như quay đầu nhìn cô.

Hà Viện im lặng.

Một lúc sau, cô mới đáp: "Trước đây muốn ở Quảng Châu là vì gần anh ấy."

Trần Tiểu Như không nói gì, chỉ nhìn cô.

"Cậu tin vào số phận không?" Hà Viện không đợi cô ấy trả lời, tiếp tục nói: "Mình thật sự rất tin. Lần này mình chỉ thiếu hai điểm là đậu vào Hoa Công, cứ tưởng chắc chắn rồi, vậy mà lại rớt xuống nguyện vọng ba."

Hà Viện đờ đẫn nhìn vào lan can bên cạnh, giống như đêm đó, cô từng nghĩ một nụ hôn đơn giản sẽ chẳng ai biết được.

Nhưng từ hôm sau, anh bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với cô, mọi hành động, cử chỉ đều đầy khách sáo và xa cách, sao cô có thể không nghi ngờ cho được?

"Cậu muốn học lại một năm nữa không?" Trần Tiểu Như khẽ hỏi.

Hà Viện nhìn cô ấy, không do dự đáp: "Mình không nghĩ đến mấy chuyện đó, Trùng Khánh cũng tốt mà."

Nếu không tốt thì cô đã chẳng chọn trong nguyện vọng, chỉ là cô sợ, khoảng cách do hai điểm tạo nên sẽ khiến hai người họ ngày càng xa nhau.

Trần Tiểu Như khoác vai cô, giọng bỗng trở nên vui vẻ: "Không sao, trường Trùng Khánh gần chỗ mình mà, đến lúc đó giới thiệu cho cậu mấy bạn trường mình, ai cũng là tinh anh ngành luật, ai mà chẳng hơn mấy ông già."

Hà Viện nghiêng đầu nhìn cô ấy, cong môi cười khẽ, không để tâm cho lắm.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Tiểu Ngũ gọi một tiếng, từ phía sân bóng chạy về phía khán đài.

"Sao hai cậu lại đến xem mình chơi bóng?" Cậu ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!