Hà Viện đợi đến lạnh cả người, tìm mãi cũng không thấy Tôn Lập Côn đâu.
"Lên xe trước đi, em gái."
Nghe tiếng gọi, Hà Viện vội quay lại, trước mắt cô bé là Lý Duy Đông.
Lý Duy Đông thấy cô bé cứ nhìn mình chằm chằm, bèn nói: "Anh Côn của em đã đến bệnh viện rồi, cậu ấy nhờ anh tới đón em, mau lên xe đi."
Hà Viện cuống quýt hỏi: "Anh Đông, ba em sao rồi anh?"
Lý Duy Đông nghiêng đầu nhìn cô bé, thành thật đáp: "Trong điện thoại chỉ nói là gặp tai nạn, cụ thể thế nào thì chưa rõ, đừng vội, đến bệnh viện rồi hỏi sau."
Hà Viện gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau đặt trên đùi.
Bên ngoài trời tối đen, mưa vẫn không ngừng rơi.
Cô bé trống rỗng nhìn ra cửa sổ, ngắm những chiếc xe lao vút qua hai bên đường, trong lòng mơ hồ dấy lên một nỗi bất an.
Đến bệnh viện, hai người vội vã chạy về phía phòng phẫu thuật.
Từ xa, Hà Viện đã thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang nói chuyện với Tôn Lập Côn, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đứng ngồi không yên, liên tục xoa tay, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôn Lập Côn là người đầu tiên nhìn thấy Hà Viện. Mặt mày cô bé tái nhợt, ngập ngừng một lát, anh vẫn vẫy tay ra hiệu cô bé đi lại.
"Đừng lo, đợi xem bác sĩ nói sao đã."
Hà Viện ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Tôn Lập Côn xoa đầu cô bé, quay sang cảnh sát: "Đây là con gái của ông ấy."
Viên cảnh sát cúi đầu nhìn cô bé, ngập ngừng chốc lát rồi mới lên tiếng theo quy trình.
"Chuyện là thế này, theo hình ảnh giám sát ở ngã tư, ba con do đánh rơi đồ — chính là thứ này."
Một cảnh sát đưa cho Hà Viện hồ sơ bệnh án của Hà Kiến Bình, rồi tiếp tục nói:
"Ông ấy không chú ý đến xe cộ đang lưu thông, cúi xuống nhặt bệnh án nên bị xe tải nhỏ đâm phải. Xe không kịp phanh gấp…" Viên cảnh sát dừng lại mấy giây rồi nói tiếp, giọng nghiêm nghị: "Nhưng tài xế xe tải không vượt đèn đỏ, họ đi đúng luật. Ba con đã vượt đèn đỏ để nhặt đồ nên mới xảy ra tai nạn."
"Con có thể xem video giám sát không ạ?"
Hà Viện ngẩng đầu nhìn Tôn Lập Côn, rồi lại chuyển ánh mắt sang cảnh sát và tài xế xe tải.
Cảnh sát nghĩ cô bé không tin nên nói ngay: "Tất nhiên là được."
Tôn Lập Côn rõ ràng không ngờ Hà Viện lại hỏi vậy, nhẹ giọng đáp: "Đợi bác sĩ ra đã, lát nữa anh dẫn em qua xem."
Lý Duy Đông nhìn Tôn Lập Côn, đứng dậy vỗ nhẹ vào cánh tay anh.
Tôn Lập Côn nhận ra ngay: "Không sao, tôi ở lại trông, cậu cứ về trước đi."
Lý Duy Đông không khách sáo, gật đầu: "Được, có chuyện gì nhớ báo tôi. Tôi đi trả xe cho đốc công Trần đã."
Tôn Lập Côn gật đầu đáp lại, cũng vỗ vai anh ấy một cái.
Đèn trước phòng phẫu thuật vẫn sáng, hành lang dần trở nên tĩnh lặng.
Anh đưa mắt nhìn chiếc ghế đối diện, Hà Viện mặc đồng phục rộng thùng thình ngồi đó với ánh mắt đờ đẫn, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, rõ ràng là đang rất sợ hãi.
Tôn Lập Côn ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa nhẹ sau gáy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!