Lần này bão ở Lư Thành không giống mọi khi, tuy đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng sức tàn phá thì vô cùng mạnh.
Cây cối ven đường cái đổ thì đổ, sập thì sập, cả con phố trông hoang tàn đổ nát.
Tôn Lập Côn vừa mới bắt tay vào việc đã nhận được cuộc gọi của Lý Duy Đông, giọng hưng phấn như vừa trúng số độc đắc.
"Không đi đâu, tối có việc rồi."
Sáng nay Tần Siêu đã đến, bên khu phát triển mới đường xá hư hại nghiêm trọng, vẫn phải đóng cửa thêm một ngày, thế nên nói tối nay đi ăn đồ nướng, Tôn Lập Côn cũng đã đồng ý.
Lý Duy Đông sốt ruột, hét lên: "Đừng mà, cậu có việc gì chứ, tôi đã hứa với Tiểu Nhuỵ rồi."
Lý Duy Đông trong điện thoại nói là đã thành một đôi với Tiểu Nhuỵ, cũng muốn hẹn nhau ăn một bữa, không ngờ lại đụng nhau thế này.
"Tôi cũng đã hẹn với người ta rồi, hay là hai người các cậu cùng đến đi, Tiểu Nhuỵ cũng quen biết, là Tần Siêu thôi."
Lý Duy Đông còn chưa kịp nói thì bên kia đã vang lên giọng một cô gái: "Anh Côn, em là Tiểu Nhuỵ đây, anh hỏi giúp em xem anh Tần có ngại em đến không, nếu được thì chúng ta cùng đi cho vui."
Tôn Lập Côn đang để điện thoại trên đất, bật loa ngoài, lúc nói chuyện thì Tần Siêu đang đưa anh cái mỏ lết, nên nghe thấy hết.
"Được chứ Tiểu Nhuỵ, tối đến đi, anh lo hết cho tụi em." Tần Siêu cười toe toét.
Bên kia cũng vang lên tiếng cười rộn rã.
Một lúc sau, đổi lại là Lý Duy Đông, anh hỏi: "Tối nay hai người cùng đi hả?"
Anh ấy cười gian: "Tất nhiên rồi."
Tôn Lập Côn chịu không nổi cái kiểu nói sến súa của anh ấy: "Biến, nói cho đàng hoàng."
Lý Duy Đông cười ha hả, rồi nghiêm túc hơn hẳn: "Được, vậy đi quán vỉa hè hai ta từng ghé, dễ gặp nhau."
Tôn Lập Côn "Ừ" một tiếng, lại nói: "Cúp máy nhé, đang bận."
Hai người họ đến với nhau Tôn Lập Côn cũng đoán được, chỉ không ngờ nhanh như vậy, tuy miệng Lý Duy Đông hay ba hoa, nhưng mấy lời ngon ngọt thì tuôn ra không thiếu, đôi khi phụ nữ lại thích kiểu đó, biết dỗ người ta vui vẻ cũng là bản lĩnh của đàn ông.
Một lát sau, Tôn Lập Côn mới tháo găng tay, đến chỗ bồn rửa tay.
"Sao, tôi nghe ý là Tiểu Nhuỵ quen với bạn cậu rồi hả?" Tần Siêu ném cho anh một chai nước.
"Ừ, chắc mới bắt đầu thôi."
Tần Siêu cười: "Cũng khéo ghê, vậy mà cũng ghép được với nhau."
Tôn Lập Côn nhếch môi cười, dường như đúng thật, mọi chuyện đều không ra khỏi chữ "duyên".
Tầm hơn bảy giờ tối, xe của Bùi Dương cũng đỗ trước cửa.
Tôn Lập Côn khoát tay, nói anh ấy đừng xuống: "Đợi chút, khóa cửa xong là đi luôn."
Bùi Dương sảng khoái gật đầu.
Tôn Lập Côn quay đầu xe máy, chạy vào trong tiệm, Tần Siêu cũng lái chiếc Santana vào, ba người cùng lên xe của Bùi Dương.
Đại Bằng ngồi ghế trước, sờ vô lăng: "Ôi trời, chiếc này đổi đáng tiền ghê?"
Bùi Dương đang quay đầu xe, trừng mắt nhìn anh ấy: "Bỏ cái tay ra."
Tần Siêu ở phía sau cười: "Ba cậu đổi cho hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!