Chương 37: (Vô Đề)

Có lẽ là do buổi tối bị Trần Tiểu Như kích động, cũng có thể là trong lòng vẫn luôn có một ý nghĩ đang gào thét.

Hà Viện gửi một tin nhắn, không có lời chào, không đầu không đuôi.

"Đợi em về, muốn nói với anh một chuyện."

Trong lòng Hà Viện đếm thời gian, không thấy anh trả lời, lại đứng dậy ra ghế sofa lấy túi đồ.

Cô lấy quần áo để thay ra trước, bỗng nhiên mấy tờ tiền đỏ rơi ra trên sàn.

Hà Viện khựng lại.

Rồi cúi người nhặt lên, cô nhìn vào trong túi, còn mấy tờ nữa cuộn lại với nhau.

Cô khẽ cười, chắc là Tôn Lập Côn đã lén nhét vào lúc cô vào nhà vệ sinh, lúc đó cô đã nói rõ là trên người còn nhiều tiền, không cần anh đưa, nhưng rõ ràng người đàn ông ấy không nghe.

Điện thoại đột ngột vang lên.

Tôn Lập Côn vừa vào cửa, tiện tay cởi áo thun, để trần nửa người đi thẳng vào phòng tắm.

Ra ngoài, điện thoại vừa rung lên một cái.

Anh rút khăn lau tóc, tay kia nhắn lại cho Hà Viện.

"Quan trọng lắm à? Giờ không thể nói sao?"

Trong lòng Hà Viện dâng lên một cảm giác ấm áp: "Quan trọng, nên mới muốn nói trực tiếp."

Người đàn ông cười khẽ: "Vậy chắc chưa đến mức quan trọng lắm, không thì em cũng không nhịn được." Sau đó lại thêm một câu: "Chuyện tốt hả?" 

Tay Hà Viện không động đậy, nụ cười trên môi cũng hơi đông cứng lại.

Chuyện tốt hay xấu? Cô nhất thời chưa thể lý trí mà trả lời được, vì đối với cô, không nghi ngờ gì là điều tốt nhất, nhưng còn với anh, sẽ nghĩ thế nào? Lúc này cô lại có chút hối hận vì đã gửi câu kia.

Tôn Lập Côn chờ một lúc, trên vai còn nhỏ xuống vài giọt nước, thấy cô không trả lời, lại gửi thêm một tin: "Cũng muộn rồi, ngủ đi."

Hà Viện nhanh chóng bấm bàn phím, gõ ra một câu rồi lại xóa đi.

Tôn Lập Côn tưởng cô đã ngủ, đặt điện thoại xuống, xoay người vào nhà vệ sinh giặt quần áo, quăng hết vào máy giặt, ngập ngừng một chút, lại lấy q**n l*t và vớ ra, đây là Hà Viện đã dạy anh.

Hà Viện gửi xong câu cuối cùng, mới đứng dậy đi tắm.

Trên mặt gương phủ một lớp hơi nước mỏng, cô đưa tay lau một cái, lờ mờ hiện lên gương mặt mình bên trong, sau khi cởi bỏ quần áo, cúi đầu nhìn xuống, cũng không còn là dáng vẻ non nớt ngày xưa nữa rồi.

Câu cuối cùng Tôn Lập Côn thấy được là: "Em thấy tiền anh nhét trong túi rồi, nhiều quá, em sẽ đem hết đi gửi, cảm ơn anh, anh Côn." Người đàn ông khẽ cười, không trả lời thêm.

Sáng sớm hôm sau.

Quảng Châu mưa lất phất, bên ngoài mù mịt, bầu trời tích tụ từng đám mây xám đen.

Tiểu Ngũ gửi một tin nhắn, nói là chiều xem thời tiết rồi tính tiếp.

Hà Viện cố nén cười, nhìn sang Trần Tiểu Như.

Trần Tiểu Như dậy từ sáng sớm, trang điểm kiểu mới vừa học, giờ chỉ còn thiếu thoa son nữa thôi, vừa thấy tin nhắn của Tiểu Ngũ thì như quả bóng xì hơi.

Cô ấy nằm vật ra giường, thở dài: "Làm công cốc rồi."

Hà Viện vừa ăn bánh mì vừa đưa cô ấy một miếng: "Thôi cứ ở yên một chỗ đi, đành ăn tạm cái này vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!