Chương 36: (Vô Đề)

"Nhìn gì vậy? Anh cậu đi lâu rồi."

Trần Tiểu Như nháy mắt với cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười mập mờ, mang theo chút tinh nghịch.

Hà Viện nghiêng mặt sang, cười khẽ: "Cậu tới lúc nào vậy?"

"Lúc không nên tới thì lại tới."

Hà Viện bật cười rạng rỡ, không thèm tiếp lời, đi về phía cửa vào ga: "Vào trong đợi hai người họ nhé? Ngoài này nóng lắm."

Trần Tiểu Như trợn mắt, lườm cô một cái: "Không phải cậu nói với anh cậu là sẽ đứng ngoài đợi bọn mình à? Hóa ra là muốn tiễn anh ấy đi?"

Hà Viện mím môi, không phủ nhận, cuối cùng chỉ khẽ kéo tay bạn.

"Đi nhanh đi!"

Trần Tiểu Như thấy dáng vẻ chẳng có chí khí của cô, thở dài một hơi: "Nếu là mình, đã nói thẳng ra từ lâu rồi."

Hà Viện cúi đầu, khẽ v**t v* tấm vé tàu đỏ trên tay.

Một lúc sau, cô mới khẽ cất tiếng từ trong cổ họng: "Cậu không hiểu đâu…"

Loại quan hệ này thật ra từ lúc bắt đầu đã được định hình, cô không thể mở miệng, cũng không biết mở miệng thế nào.

Những năm trước, cô luôn cho rằng đó là vì mình còn nhỏ, ngày thường chỉ có hai người sống cùng nhau, chưa từng thực sự suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, cô cứ nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm bình thường của em gái dành cho anh trai.

Nhưng thời gian trôi qua, cô nhận ra không phải vậy, cô luôn không ngừng nghĩ đến người đàn ông ấy, sẽ để tâm đến việc anh về trễ, để tâm đến việc anh có mệt không, cũng để tâm xem anh có người nào bên cạnh không.

Trong những năm tháng đã cùng nhau trải qua, cô từng có lúc lạc lối.

Túi hành lý để trên ghế, Trần Tiểu Như nhìn cô bình thản nói: "Cậu đâu phải em gái ruột của anh ấy, cũng không còn vị thành niên, sao lại phải lo nghĩ nhiều đến vậy?"

Hà Viện ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, cô cảm nhận được Tôn Lập Côn thật sự chỉ coi cô là em gái, là cái kiểu hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, nếu cô bất ngờ phá vỡ mối quan hệ này, thì phải kết thúc thế nào đây?

"Anh cậu năm nay hơn ba mươi rồi đúng không?"

Hà Viện nghiêng đầu: "Ừm."

"Cậu sợ anh ấy bận tâm vấn đề tuổi tác, hay là vấn đề đạo lý?"

Hà Viện lắc đầu, không chỉ vậy.

Còn rất nhiều điều chẳng thể nói rõ thành lời.

Trần Tiểu Như quay sang nhìn cô, trong mắt lộ chút u sầu, nói thẳng: "Cậu năm nay mười chín, nhưng cậu biết anh ấy hơn cậu bao nhiêu tuổi không?"

Biết.

Trong vô số đêm tối, ý nghĩ ấy cứ âm thầm len lỏi trong tim cô.

Mười ba mười bốn tuổi, đó là sự thật không thể thay đổi.

"Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cậu mãi mãi không biết được giây tiếp theo anh ấy sẽ đưa ra lựa chọn gì. Cậu muốn đợi thêm? Đợi đến lúc tốt nghiệp đại học luôn sao?" Trần Tiểu Như chậm rãi nói, đưa ra sự thật: "Nếu anh ấy kết hôn thì sao?"

Cơ thể Hà Viện khựng lại, quay đầu nhìn Trần Tiểu Như.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Tôn Lập Côn sẽ kết hôn, vì trong tiềm thức, cô không dám buông thả mình nghĩ về điều đó.

"Hà Viện… chỉ cần trong lòng anh ấy trong sáng, thì chẳng có điều gì là vấn đề cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!