Chương 35: (Vô Đề)

Tôn Lập Côn khi còn trẻ từng trải qua một mối tình, khi đó anh còn làm việc ở sòng bài gần cảng.

Cô gái là người Chương Châu, Phúc Kiến, làm việc trong một siêu thị chuỗi, hai người quen nhau trong một tiệm bánh cuốn.

Nguyên do là vì khi cô gái tính tiền, phát hiện ví tiền trong túi không cánh mà bay, ông chủ đã quen với cảnh tượng này nên không hề mềm lòng, bắt cô ấy gọi bạn đến trả thay.

Cô gái cứ vừa khóc vừa giải thích, nói rằng mình mới đến Lư Thành, đất khách quê người, không có ai có thể gọi là bạn.

Có lẽ chính câu nói đó khiến Tôn Lập Côn động lòng, anh đứng sau cô ấy xếp hàng chờ tính tiền, vốn cũng đã sốt ruột vì chờ quá lâu.

Vậy nên anh trả tiền thay cô ấy.

Ông chủ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà đánh giá Tôn Lập Côn một cái, "hừ" lạnh một tiếng rồi để cô gái đi.

Tôn Lập Côn quay về hướng cảng, bất chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình, anh dừng bước quay lại nhìn, thì ra là cô gái lúc nãy trong tiệm bánh cuốn.

Cô gái không muốn mắc nợ người lạ, chủ động xin cách liên lạc, nói rằng nhất định sẽ trả lại tiền cho anh vào một ngày gần nhất.

Tôn Lập Côn thấy buồn cười, chỉ là tiền một phần cơm, có cần phải làm to chuyện, đuổi theo để hứa hẹn đến mức đó không?

Nhưng nhìn gương mặt mộc mạc của cô gái, anh cũng mềm lòng, gật đầu đồng ý.

Lần thứ hai gặp lại, cô ấy đứng ngay trước cửa, nói rằng mình lĩnh được lương rồi, mời anh ăn cơm. Cứ như vậy, hai người qua lại rồi ở bên nhau.

Tính ra, cũng chỉ yêu nhau chưa đầy nửa năm, phần lớn là vì Tôn Lập Côn thường xuyên phải đi làm việc xa. Khi ấy anh rất được Quách Quảng Hồng trọng dụng, thường đi khu vực tam giác với Tần Siêu và mấy người kia, có khi mỗi lần đi về cũng mất hai, ba tháng, cô ấy chịu không nổi kiểu yêu xa như vậy. Hai người không cãi vã, cũng không trách móc gì nhau, cứ thế mà tự nhiên, nhẹ nhàng chia tay.

Nói cho cùng, vẫn là vì không đủ yêu.

Cho nên, khi có người hỏi anh tại sao vẫn còn một mình.

Trong đầu anh chỉ hiện ra một câu trả lời, là vẫn chưa gặp được người phù hợp.

Có lẽ, đã gặp rồi, chỉ là anh chưa nhận ra.

Cũng có thể, nhận ra rồi, nhưng không muốn thừa nhận.

Sau khi dọn bàn, Quan Tư Mẫn mời anh ngồi lên ghế sofa, Tôn Lập Côn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên cho cô ấy một lời rõ ràng, bèn nán lại thêm chút nữa.

Anh châm một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bốc lên, anh nhìn về phía Quan Tư Mẫn.

"Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy không phù hợp. Thật ra chúng ta cũng đâu quen thân, đột ngột ở bên nhau thì cả hai đều không có trách nhiệm."

Quan Tư Mẫn vốn dĩ muốn nghiêm túc nghe anh trả lời, tuy trong lòng đã lờ mờ đoán được, nhưng khi người đàn ông trực tiếp từ chối, cô ấy lại cảm thấy khó mà chấp nhận. Đây là lần đầu tiên cô ấy bị từ chối, cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động theo đuổi một người đàn ông.

"Anh còn chưa thử, sao biết là không hợp?"

Người đàn ông không nói gì.

Một lúc sau, anh bỗng hỏi: "Tôi nhớ em từng nói là bỏ việc ở Thượng Hải mới về Lư Thành đúng không? Tốt nghiệp đại học đã sang đó, cũng tích lũy được không ít mối quan hệ, sao lại quay về đột ngột vậy?"

Quan Tư Mẫn ngẩn ra vài giây, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt một người đàn ông khác, người mà đã lâu không liên lạc.

Cô ấy mỉm cười nhìn anh: "Bên đó áp lực lớn, không bằng ở đây."

"Ừ."

Quan Tư Mẫn dịch lại gần anh, đưa tay định đặt lên cánh tay anh: "Anh Côn… đừng từ chối vội, ít ra cũng nên cho em một cơ hội chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!