Chương 34: (Vô Đề)

Người xưa thường nói, liều một năm xuân thu, đổi lấy cả đời không hối hận.

Suốt một năm lớp 12, Hà Viện dốc toàn lực vào kỳ thi đại học, điểm thi thử mỗi tháng luôn lên xuống thất thường, chẳng có quy luật gì.

Cô không thuộc kiểu con gái thông minh lanh lợi, nhiều khi để hiểu một vấn đề, người khác chỉ mất vài giây, còn cô thì phải mất đến hai, ba ngày.

Không khí trong lớp cũng ngột ngạt.

Bốn người họ vẫn đi về cùng nhau mỗi tối, nhưng không còn cười cợt như trước, đề tài nói chuyện cũng từ chuyện đông chuyện tây biến thành lý tưởng và mục tiêu tương lai.

Còn ba, bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Sau khi phát xong thẻ dự thi, giáo viên chủ nhiệm thông báo không cần đến trường nữa, nhưng Hà Viện không hề buông lơi, vẫn cắm đầu học bài trên bàn trong phòng mình.

Tôn Lập Côn vẫn như cũ, một mình làm hai công việc.

Thời gian học sáng ở trường rất chặt, lúc ra khỏi nhà vào buổi sáng, cửa phòng người đàn ông vẫn đóng im lìm, trưa hai người đều không về, chỉ đến tối muộn mới chạm mặt nhau một lát.

Vào hai ngày thi đại học.

Mưa rả rích đổ xuống đúng như dự báo.

Nhìn chằm chằm vào tờ đề trắng đen, âm thanh sột soạt của đầu bút lướt trên giấy như dồn hết toàn bộ ba năm kiến thức trong đầu đổ lên trang giấy.

Kết thúc môn cuối cùng – tiếng Anh, Hà Viện cất bước chạy băng qua đường.

Người đàn ông đang ngậm nửa điếu thuốc, một tay đút túi đứng cạnh xe máy, tay kia cúi đầu bấm điện thoại.

Hà Viện tưởng Tôn Lập Côn chưa nhìn thấy mình, mím môi, cố nén cười, đi vòng ra sau lưng anh, nhón chân vỗ nhẹ lên vai trái anh, định bụng lúc anh quay đầu sẽ từ bên phải vòng lên phía trước.

Tôn Lập Côn không hề quay đầu, chỉ nghiêng mắt nhìn cô gái trước mặt: "Càng lớn càng giống con nít hả?"

"Chán thật."

Hà Viện chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn dòng người qua lại xung quanh.

Người đàn ông vẫn đang bấm điện thoại, trông có vẻ là đang nhắn tin.

"Anh thấy em đến rồi à?"

"Không."

"Vậy sao biết là em?" Hà Viện chờ anh nhắn xong.

"Không phải em thì ai rảnh rỗi như vậy nữa?"

Hà Viện bật cười, bước lên vài bước: "Có ý gì vậy hả, em vừa thi xong mà, thời khắc quan trọng như vậy, thái độ gì mà hời hợt vậy?"

"Ừ, chúc mừng em trưởng thành."

Hà Viện trợn mắt nhìn anh, nghiêm giọng: "Em đã trưởng thành từ năm ngoái rồi, từ hôm nay, em là người tự do!"

"Anh giam lỏng em hay gì?"

Hà Viện thấy anh vẫn đang nhắn tin, không trả lời nữa.

Tôn Lập Côn ngẩng mắt lên, cất điện thoại đi, bật cười, xoa đầu cô: "Biết rồi, vừa nãy bận chút. Vậy giờ đi ăn không?"

Hà Viện nghe anh dịu giọng, mỉm cười: "Đi thôi, ăn lẩu nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!