Chương 33: (Vô Đề)

Sáng sớm, mặt trời vừa mới nhú lên một chút.

Một tia nắng ban mai chiếu lên ngọn đồi đất xa xa, khiến cho vùng cao nguyên nhuốm thêm vài phần sắc màu khác lạ.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa.

Hà Viện co người lại, mơ màng dụi mắt.

Tôn Lập Côn vẫn còn ngủ, quần áo vẫn là bộ hôm qua, trong phòng vẫn còn vương chút mùi rượu, rõ ràng hôm qua anh uống không ít.

Hà Viện vén rèm lên nhìn ra ngoài, sân vẫn chưa có ai, cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi kéo mền lại nhắm mắt thêm lát nữa.

Tôn Lập Côn dậy mà không gọi Hà Viện, lấy bộ quần áo sạch rồi đi ra ngoài.

"Lập Côn, dậy sớm vậy?"

Tôn Lập Côn gật đầu, hỏi: "Mẹ, con đi tắm, nhà mình còn nước nóng không?"

Mẹ Tôn đặt chổi xuống, đi xem thử: "Còn chút, không đủ thì mẹ đun thêm cho."

"Dạ, lát nữa mẹ đi sang nhà cô gái kia thì gọi con." Vừa nói, Tôn Lập Côn vừa đi về phía căn nhà gỗ.

Mẹ Tôn cười đáp liên tục, vốn dĩ bà ấy còn tưởng Tôn Lập Côn quên mất chuyện này, định bụng sẽ nhắc nhở, thấy anh còn nhớ, lập tức yên tâm phần nào. Bà ấy hiểu rõ, lần này Tôn Lập Côn trở về, phần lớn là vì chuyện của Lập Sơn, chỉ cần anh còn quan tâm đến gia đình, thì chuyện cưới hỏi của Lập Sơn cũng không đến nỗi khó khăn.

Mở cửa ra, Hà Viện đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn.

Tôn Lập Côn lắc lắc nước trên đầu, tiện tay cầm khăn khô lau tóc.

"Sao ngồi ngơ ra vậy? Sao không ra ngoài?"

Hà Viện lơ mơ nhìn anh: "Không biết anh đi đâu, nên ngại không dám ra…"

Tôn Lập Côn bật cười: "Ngại vậy à? Mẹ anh nói gì không?"

"Không, bác gái dễ gần lắm."

Tôn Lập Côn không hỏi thêm, nói với cô: "Sáng nay anh phải ra ngoài một chuyến, ở nhà chắc chỉ còn em với Lập Sơn, em cứ ở phòng làm bài tập là được, không cần để ý đến nó, nó bình thường cũng không ra khỏi phòng đâu."

"Anh đi đâu? Trưa có về không?"

Tôn Lập Côn hơi khựng lại, rồi tiếp tục lau đầu: "Về."

Hà Viện gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh, Tôn Lập Côn thấy cô cầm giấy, chợt hỏi: "Biết chỗ chưa?"

"… Em đâu phải con nít, hôm qua cũng đi rồi."

Tôn Lập Côn "hừ" mũi một tiếng, lôi chiếc áo khoác trên giường khoác lên người.

Sau bữa sáng, ba mẹ Tôn vội vàng kéo theo bà mối cùng đi, bà mối thì cười tươi như hoa, miệng gần như ngoác đến mang tai, không biết lần này chạy qua chạy lại có thể kiếm được bao nhiêu phí mai mối.

Tôn Lập Côn đến chợ một chuyến, tuy không mấy lạc quan về cuộc hôn nhân này, nhưng lễ nghĩa cơ bản vẫn phải đầy đủ.

Cô gái tên là Trương Cầm, trông không tệ, lớn hơn Lập Sơn một tuổi, năm nay vừa tròn hai mốt, người cũng nhanh nhẹn hiểu chuyện, vẫn luôn ở phòng ngoài rót trà mời nước.

Nhưng ba mẹ nhà gái thì lại không dễ nói chuyện như vậy, thấy Tôn Lập Côn xong, hai ông bà lại càng co ro khúm núm.

Mẹ Tôn trước đó đã nói với nhà gái rằng trong nhà chỉ có Tôn Lập Côn là người quyết định được, chuyện sính lễ phải đợi con cả về mới bàn được.

Ba Trương gào to, quát con gái: "Tiểu Cầm, mày chết đi đâu rồi, mau rót nước cho anh của Lập Sơn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!