Tôn Lập Côn nửa đêm dậy đi vệ sinh, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, phía trước bỗng vang lên một tiếng r*n r* nhỏ. Anh lập tức nhận ra có chuyện, liền chạy nhanh về phía giường ngủ.
Ánh mắt anh tối sầm lại: "Mẹ mày chán sống rồi hả!"
Tôn Lập Côn ghì chặt tay gã đàn ông, tay kia vung mạnh đấm thẳng vào mặt ông ta.
Gã đàn ông không đứng vững, ngã đập vào bàn gấp, "rầm" một tiếng, ly nước rơi xuống đất vỡ tan.
Lúc này, cả toa tàu đều dồn về phía phát ra tiếng động, chen lấn vây quanh xem.
Tiếng bàn tán, xôn xao vang lên khắp nơi.
Trong bóng tối, Tôn Lập Côn không nhìn rõ sắc mặt Hà Viện, lồng ngực anh phập phồng vì giận dữ, ánh mắt sắc như dao, vung nắm đấm nện liên tục vào hạ bộ gã đàn ông.
Liên tiếp mấy cú, ông ta không chịu nổi, quỳ rạp dưới chân Tôn Lập Côn, vừa định giơ chân đá thêm thì ông ta bất ngờ rút từ sau lưng ra một con dao nhỏ, rạch vào cánh tay anh.
Tôn Lập Côn cúi đầu nhìn vết thương, rồi nắm lấy cổ áo ông ta, đấm thêm mấy cú liên tiếp.
Chẳng mấy chốc, máu trào ra từ khóe miệng gã đàn ông, ông ta mếu máo van xin: "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, chỉ là hiểu lầm thôi…"
Ông ta lắp bắp cầu xin.
Tôn Lập Côn không hề có ý dừng lại, đám người vây quanh không rõ chuyện gì, cũng chẳng dám xông vào can.
Hà Viện hoảng sợ, từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, sợ anh lỡ tay đánh chết người.
"Anh… đừng đánh nữa…"
Tôn Lập Côn khựng lại.
Một lúc sau anh mới buông cổ áo đối phương ra.
Bỗng đèn hành lang toa bật sáng.
"Làm ơn tránh ra, mọi người về lại chỗ của mình."
Nhân viên tàu vừa hô vừa chen vào từ phía sau.
Một bảo vệ đứng đầu, tay cầm dùi cui, lạnh lùng cất tiếng.
"Tại sao đánh nhau?"
Tôn Lập Côn dời ánh mắt lạnh lẽo khỏi gã đàn ông, không đáp, quay sang nhìn Hà Viện.
Mắt cô đỏ hoe, tay nắm chặt áo khoác, môi mấp máy mà không nói nên lời.
Tôn Lập Côn lạnh giọng: "Cho hành khách tản ra trước đi, bọn tôi sẽ nói chuyện ở phòng nghỉ." Anh khẽ nghiêng cằm, chỉ về phía buồng giữa toa tàu.
Nhân viên tàu nhìn xung quanh, nhìn gã đàn ông mặt mũi bầm dập, trầm giọng gật đầu.
"Được rồi, mọi người giải tán đi, đừng tụ tập."
Đám đông cuối cùng cũng tản ra, Hà Viện cúi đầu, theo sau Tôn Lập Côn, ánh mắt không rời vết thương trên tay anh.
Dừng lại trước cửa phòng nghỉ của nhân viên tàu.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Gã đàn ông trung niên định mở miệng, nhưng thấy ánh mắt Tôn Lập Côn dán chặt vào mình, liền cúi đầu, không dám nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!