Chương 31: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đến trong tiếng reo vui rộn ràng của khuôn viên trường học.

Hà Viện nhét toàn bộ sách vở trên bàn vào balô mang về, thu dọn một lúc lâu, đến khi sắc mặt của ba người bạn đứng ngoài cửa đã đen sì lại, cô mới khoác balô lên vai rồi nhanh chân bước ra ngoài.

"Cậu có thể chậm thêm chút nữa không, bình thường người chậm nhất là Hội Hội mà hôm nay còn nhanh hơn cậu đấy."

Mạnh Hội liếc mắt: "Không nói thì chẳng ai bảo cậu câm!"

Trần Tiểu Như che miệng cười khúc khích.

Học kỳ này, cả bốn người đều chọn ban xã hội. Hà Viện học cùng Tiểu Ngũ ở lớp Văn 2, còn Mạnh Hội và Trần Tiểu Như học ở tầng trên, lớp Văn 5.

Tiểu Ngũ hỏi: "Kỳ nghỉ này các cậu định đi đâu? Đừng nói là đi học thêm nữa đấy nhé."

Hà Viện bật cười: "Mình không đi đâu. Học thêm mùa hè xong khai giảng đã quên sạch rồi, các cậu cứ tự do."

Mạnh Hội liếc Tiểu Ngũ, giọng có chút oán trách: "Mẹ mình nghe mẹ cậu nói ở Đông Thành mới mở lớp học thêm, bắt mình đi thử cùng cậu đó."

Ra khỏi cổng trường, bốn người cùng rẽ về một hướng.

Tiểu Ngũ nhún vai, cười gượng: "Mình chịu, ai bảo hai đứa mình học toán kém, không học thêm sao khá lên được?"

Hà Viện quay sang hỏi: "Tiểu Như, cậu thì sao?"

"Ba mình định đưa đi Quảng Châu chơi, nhưng vẫn chưa chắc nữa."

Mỗi người một kế hoạch riêng.

Tiễn họ đến trạm xe buýt, Hà Viện sải bước nhanh về nhà, ngày mai Tôn Lập Côn sẽ đưa cô về Thanh Hải. Trong lòng cô vừa có chút mong chờ, lại có đôi phần lo lắng.

Về đến nhà, Hà Viện gọi hai tiếng mà không ai đáp, đoán chắc anh vẫn chưa về.

Cô vào bếp rửa tay, rửa rau, cắt sẵn, đợi đến khi anh về thì chỉ cần nấu.

Năm nay toàn anh lo việc nhà, có lúc Hà Viện thấy như vậy thì hơi quá, nhưng mỗi lần cô vừa mở miệng, Tôn Lập Côn liền trợn mắt, cương quyết nói: "Việc quan trọng của em là lo học hành trước đã."

Hà Viện dù có lý nhưng cũng chẳng dám cãi, chỉ biết lặng lẽ nghe lời.

Cô về phòng, lấy hai bộ đồ bỏ vào ba lô. Ban đầu Tôn Lập Côn định về quê vào hè, nhưng vì điểm thi cuối kỳ của cô không tốt, cả kỳ nghỉ ở nhà phải ôn tập điên cuồng.

Lần đó, Trần Tiểu Như đến nhà rủ trò chuyện, vô tình nhắc đến việc Mạnh Hội và Tiểu Ngũ học thêm, cô ấy cũng sẽ đi, rồi hỏi Hà Viện có muốn đi cùng không.

Hà Viện còn chưa kịp đáp, Tôn Lập Côn đã nhìn cô nói: "…Đi đi."

Trần Tiểu Như bật cười, nghiêng đầu nhìn Hà Viện.

Ngay sau đó, anh lại nói tiếp: "Vậy quyết định thế nhé, lúc đi nhớ gọi con bé đi cùng." Lần này là nói với Trần Tiểu Như.

Giọng điệu không thể phản kháng.

Thế là bốn người cùng học thêm suốt hơn một tháng, đến giữa tháng tám thì Hà Viện học xong, nhưng lại đến lượt Tôn Lập Côn bận.

Và thế là cứ trì hoãn tới kỳ nghỉ Quốc khánh này.

Tiếng xe máy tắt máy vọng lên từ tầng dưới, Hà Viện đang làm dở cũng khựng tay lại, nở nụ cười rạng rỡ, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy anh vào nhà.

Tôn Lập Côn vừa rút chìa khóa thì nhận được một cuộc gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!