Chương 3: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Hà Viện nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, thời tiết cũng tạm ổn.

Trước khi ra cửa, Tôn Lập Côn dặn dò mấy câu quen thuộc, vẫn là những điều cũ kỹ, nói Hà Kiến Bình đừng tự ý giảm liều thuốc, bác sĩ kê thuốc gì thì uống thuốc đó.

Hà Viện không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ghi nhớ.

Hà Kiến Bình quay lại nhìn anh, ậm ừ nói: "Không sao đâu, tôi tự biết chừng mực."

Tôn Lập Côn gật đầu.

"Cậu nhớ đi cùng Duy Đông xem nhà, phải chọn kỹ vào, có mấy chỗ thấy khách thuê từ ngoài tới là chém giá cao lắm đấy."

Tôn Lập Côn hơi gật đầu: "Dạ."

Đây là lần thứ hai Hà Viện đi cùng Hà Kiến Bình đến bệnh viện, nằm ở khu vực nội thành, phải đi xe buýt.

Cô bé nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, vừa thấy có một người phụ nữ phía chéo bên phải định xuống xe, ngay khi người ta vừa rời ghế, cô bé đã nhanh chóng chiếm chỗ.

"Ba, ba ngồi đi!"

Hà Kiến Bình ngẩn người, trong lòng chợt ấm áp. Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Hà Viện, có lẽ đây là khoảnh khắc thân thiết nhất giữa hai cha con họ trong suốt một tháng qua.

Đồng thời, ông cũng cảm thấy có chút áy náy. Áy náy vì những năm qua mình ít về nhà, áy náy vì Hà Viện không có một tuổi thơ trọn vẹn bên vòng tay ba mẹ.

Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài bệnh nhân mặc đồ sọc bệnh viện chầm chậm đi ngang qua.

Hà Viện ngồi không yên, liền đứng dậy đi dọc theo hành lang, nhìn vào các phòng bệnh hai bên.

Bên trong đều là những bệnh nhân suy thận đang điều trị, trên tay, bụng hoặc cổ họ đều cắm đầy ống.

Cô bé dừng bước, ánh mắt vô thức dừng lại ở một chiếc máy lọc máu. Máy móc phức tạp, máu trong ống liên tục lưu chuyển, rút ra rồi lại bơm về. Người nằm trên giường trông rất đau đớn. Hà Viện không dám nhìn thêm, cuối cùng đành quay về ngồi xuống ghế ngoài hành lang.

Bệnh tật vốn dĩ là chuyện chẳng ai mong muốn.

Trong phòng bác sĩ, Hà Kiến Bình ngồi nghe bác sĩ Trương phân tích bệnh tình. Thật ra ông chẳng hiểu mấy, bởi chưa từng nghĩ mình sẽ mắc căn bệnh này.

Bác sĩ Trương cố gắng nói cho dễ hiểu: "Anh vẫn phải tiếp tục lọc máu, anh biết rõ hậu quả nếu ngừng lại rồi đó, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa."

Hà Kiến Bình xoa mặt, chậm rãi ngẩng đầu: "Bác sĩ, vậy tôi phải đến ba lần mỗi tuần sao?"

Bác sĩ có lẽ đã quen với những cảnh thế này nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

"Chuyện đó rất bình thường. Đã đến giai đoạn này rồi thì hai ba lần mỗi tuần là chuyện không tránh khỏi. Tôi vẫn câu nói đó, nếu có cơ hội cấy ghép tôi sẽ thông báo cho anh."

Hà Kiến Bình im lặng một lúc, trên mặt đầy mệt mỏi: "Nếu… nếu có thể ghép thận, tôi còn sống được bao lâu nữa?"

Bác sĩ Trương lắc đầu, nói thẳng: "Cái này không nói trước được. Còn phải xem tình hình cụ thể và thể trạng bản thân anh nữa. Có người chỉ sống thêm được khoảng năm năm, có người mười năm hoặc hai mươi năm. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải kiên trì điều trị, không có biến chứng gì mới được." Ông ấy dừng lại một chút: "Nhưng tôi nhớ anh bị cao huyết áp, vẫn phải chú ý thêm."

Hà Kiến Bình nghĩ ngợi, nếu mình đủ may mắn sống thêm được mười năm nữa thì lúc đó Hà Viện đã trưởng thành, như vậy cũng không còn gì phải lo lắng. Nhưng chi phí lọc máu mỗi tháng cũng đã ngốn cả đống tiền, quả thật là một gánh nặng lớn.

Bác sĩ Trương dường như đoán được ông đang nghĩ gì, bèn nói thật lòng: "Tôi biết bệnh này tốn kém lắm, nhưng so với mất mạng thì vẫn còn tốt hơn, đúng không?"

Hà Kiến Bình cười nhẹ, như được an ủi: "Được rồi, thứ ba tôi sẽ tới, cảm ơn bác sĩ Trương."

Tôn Lập Côn phóng xe chở Lý Duy Đông thẳng tới Bắc Nhai. Anh không định tìm phòng ở khu phố Kiến Thiết, một là vì nơi đó chẳng còn phòng tốt nào, xung quanh đều là tiệm tạp hoá và dân bản địa.

Hai là vì dân bản địa ở đây khá "đen", chuyên chém giá dân nhập cư, một căn phòng tồi tàn cũng hét tới bốn trăm tệ.

Con phố Kiến Thiết trước kia chia thành Bắc Nhai Cảng và Nam Nhai Cảng, thật ra chẳng phải bến cảng gì, chỉ là khu buôn bán nhỏ. Bắc Nhai có nhiều khu dân cư hơn nên giá thuê rẻ hơn chút. Người địa phương lại thích thêm chữ "Cảng" vào, khiến Tôn Lập Côn phải bật cười, hừ, cứ như thêm chữ Cảng là biến thành Hồng Kông vậy. Anh lắc đầu, tăng ga chạy tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!