Ra khỏi cửa cầu thang, Tôn Lập Côn chầm chậm bước về phía tòa nhà số sáu.
Bất chợt, vài hạt tuyết nhỏ rơi xuống vai anh, trắng tinh, mịn nhẹ.
Chạm đất, rồi thoáng chốc tan biến.
Khóe môi Tôn Lập Côn khẽ nhếch, năm nay thời tiết quả thực lạ thường, đây là lần đầu tiên anh thấy tuyết ở thành phố này, đã hơn mười năm rồi, nhớ lại những chuyện cũ, tất cả chỉ như mây khói thoáng qua.
Anh ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, chắc Hà Viện vẫn chưa về, nhìn qua cửa sổ, bên trong vẫn tối om, anh cũng không lên nữa.
Anh lùi lại vài bước, dựa vào chiếc xe máy, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút trong ánh sáng lờ mờ.
Năm Tôn Lập Côn mười sáu tuổi.
Anh một mình từ Thanh Hải đến Lư Thành, đeo chiếc balo đen, kéo theo một chiếc vali, đổi xe khách rồi tàu hỏa mới đến được nơi này. Khi đó kinh tế phía Nam phát triển nhanh chóng, người ở quê cứ ùn ùn kéo đến, anh không có sự kiên định với việc học, cũng phải theo dòng người, mặc kệ Tôn Chính Hùng ngăn cản, nói mãi mới khiến ông ấy đồng ý.
Chiều hôm đó, anh tìm được một nhà nghỉ không rõ nguồn gốc để nghỉ chân, bắt đầu nghĩ xem kế tiếp nên làm gì.
Ba Tôn miệng thì nói mặc kệ, nhưng lúc đi vẫn ném cho anh một tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ sơ lược, nghênh cổ nhìn anh: "Đến thì gọi cho người này trước, không biết có giúp được gì không, nhưng còn hơn là chết bờ chết bụi bên ngoài."
Đó là một người bà con xa lắc xa lơ của nhà họ Tôn, xa đến mức không thể xa hơn.
Sáng hôm sau, Tôn Lập Côn thu dọn hành lý gọn gàng, xếp chồng lại rồi đi xuống dưới tầng gọi điện ở buồng điện thoại công cộng, bấm số ghi trên giấy, đợi đầu dây bên kia bắt máy rồi mới bắt đầu giới thiệu bản thân.
Người đàn ông bên kia trầm mặc vài giây rồi nói: "À à, chú biết con, ba con có nói qua với chú. Thế này nhé, hôm nay chú không xin nghỉ được, chiều mai con đến nhé?"
Tôn Lập Côn không giấu nổi sự phấn khích, vội vàng cảm ơn liên tục: "Dạ được, chú Vương, con sẽ đến đúng địa chỉ đó."
"Ừ đúng rồi, tới cổng thì báo tên chú là được."
"Dạ."
Khi đó anh chỉ mới mười mấy tuổi, lần đầu đến thành phố mới phát triển, mắt sáng rỡ, cái gì cũng thấy mới mẻ.
Cúp máy xong, anh sờ túi quần, tiện đường vào một quán ăn sáng gần đó, nhìn quanh một vòng, nào là phở, bún các kiểu, anh gọi món đặc trưng là bột hấp.
Nói thật, món đó anh ăn không quen, chưa bàn đến mùi vị, gọi hai suất mà cũng chẳng đủ no, anh lau miệng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh men theo con đường đó dạo một vòng, vốn định hôm nay kiếm được chỗ ổn định, mai là có thể đi làm. Dù gì thì cũng không thể để phí một ngày, vì tiêu xài thì tiền trong túi như nước chảy.
Đi một vòng, đúng là nhộn nhịp, nhưng chưa đến mức phồn hoa, anh lại nghĩ, có khi vì chưa đến tối.
Quay về nhà nghỉ, có lẽ do cả ngày hôm trước mệt mỏi, tối qua không cảm thấy gì, nhưng giờ đây mùi mốc trong phòng xộc ra từng đợt, tường bong tróc đến mức không chịu nổi.
Chiều hôm sau, Tôn Lập Côn đến trước cổng xưởng đúng giờ, là một xưởng sửa chữa ô tô.
Một người đàn ông trung niên vội vàng chạy ra, dáng người không cao, béo tròn, lúc chạy cả người lắc lư từng đợt.
Tôn Lập Côn mỉm cười chào hỏi: "Chào chú Vương, con là Tôn Lập Côn."
Người đàn ông vui vẻ cười, định đưa tay vỗ vai anh, nhưng thấy đứa nhỏ này cao hơn mình cả cái đầu, bèn lúng túng rút tay lại.
"Vào đi vào đi." Chú Vương bóp nhẹ cánh tay anh, thấy rất rắn chắc, hỏi: "Tiểu Côn à, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôn Lập Côn định khai khống thêm vài tuổi, thì bị ông ấy cắt lời.
"Chuyện này không được nói bừa đâu, đây là xưởng chính quy, phải kiểm tra chứng minh thư. Nếu muốn làm chính thức thì không dễ đâu, giờ kiểm tra rất gắt, mấy người như chú cũng chẳng có tiếng nói."
Tôn Lập Côn nghe ra ý trong lời, liền hỏi: "Chú Vương, vậy con chỉ được làm tạm thời thôi sao? Làm tạm thời thì được lương bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!