Trong phòng khách chỉ bật đèn vàng mờ nhạt, không đủ sáng để nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Tôn Lập Côn khựng lại, tàn thuốc đã dài một đoạn, anh búng nhẹ cho rơi rồi mới dời ánh mắt sang mặt cô.
"Nghĩ gì vậy? Đây chẳng phải là nhà của chúng ta sao?"
Hà Viện gật đầu, nhưng không nói gì, chỉ khẽ cong khóe miệng mỉm cười.
Tôn Lập Côn không cảm thấy có gì là bất tiện, anh cũng hiểu rõ điều cô đang lo lắng. Nhưng một khi đã quyết định dẫn cô theo, thì tất cả những điều cô nghĩ tới vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Ít nhất là – Tôn Lập Côn sẽ không để nó xảy ra.
Thấy Hà Viện vẫn ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, anh cất giọng nói: "Lần sau nhé, giờ chắc cũng không còn mua được vé rồi."
Hà Viện khẽ đung đưa chân, mỉm cười nhìn anh: "Sao cũng được, chỉ cần ở bên anh, đi đâu cũng không quan trọng."
Cho dù đó là lời thật lòng xuất phát từ tận đáy tim, cô vẫn có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để thốt ra.
Tôn Lập Côn từ tốn nhả ra một vòng khói, nghiêng đầu nói: "Ừ."
Ban đầu anh cũng không có ý định về quê ăn Tết, vốn dự định kỳ nghỉ hè sẽ đưa Hà Viện về Thanh Hải một chuyến, tiện thể làm rõ chuyện của Tôn Lập Sơn, cũng muốn tận mắt xem "con dâu tương lai" mà mẹ anh nhắc tới – người mà đến cái tên còn chưa rõ.
Tôn Lập Sơn mắc chứng tự kỷ nặng, có vấn đề nghiêm trọng trong giao tiếp. Đừng nói đến chuyện cô gái kia có thích cậu ấy hay không, chỉ riêng việc ba mẹ cô ấy mở miệng đòi ngay ba trăm ngàn tiền sính lễ cũng đã là một kiểu "bán con" điển hình, điều đó ở trong làng vốn hiếm thấy, Tôn Lập Côn muốn về điều tra cho rõ ngọn ngành.
Hà Viện dịch lại gần anh, ôm gối vào lòng, do dự.
Cô chạm vào tay anh: "Tháng chín phải chọn ban rồi, học kỳ sau phải quyết định chọn ban xã hội hay tự nhiên…"
Tôn Lập Côn cúi đầu, mơ hồ nghe cô nói, suýt ngủ gật. Anh xoa mặt cho tỉnh: "Ban xã hội hay tự nhiên?"
Thấy anh mơ màng, cô giải thích, càng nói càng hăng. Đến khi anh ngáp, cô mới im lặng, trừng mắt nhìn anh.
Tôn Lập Côn buồn cười lắc đầu, thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, anh nói: "Anh đang nghe mà."
Cô không nói gì, giả vờ bĩu môi, liếc anh.
Hừ, còn lên giọng nữa.
Tôn Lập Côn sờ sờ mũi, bật cười: "Nghe thật mà, muốn anh lặp lại không?"
Cô thấy anh mệt mỏi, quầng thâm hiện rõ dưới mắt.
"Ừm…"
Không nỡ để anh nghe tiếp, cô đẩy anh về phòng. Anh kéo tay cô, đặt lên sofa. "Chọn ban xã hội đi, em học tốt mấy môn đó mà."
Cô ngồi khoanh chân: "Nhưng thầy của tụi em nói ban tự nhiên dễ xin việc hơn."
Anh cười: "Học tốt thì ban nào cũng được."
"Anh nói nghe rập khuôn quá."
"Đúng mà, kệ người ta nói gì."
Thấy anh buồn ngủ, Hà Viện không nói thêm nữa. Cô đứng dậy: "Em sẽ cân nhắc, anh đi ngủ đi."
Anh ngẩng đầu: "Không vội."
Cô dừng lại: "Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!