Chương 25: (Vô Đề)

Khi Tôn Lập Côn còn rất nhỏ, trong làng đã có lời đồn rằng anh không phải con ruột của ba mẹ mình, mà là con trai của bác ruột – Tôn Chính Tề. Còn bác ấy ở đâu thì chỉ có thể ra nghĩa trang mà tìm.

Mỗi lần anh đến nhà hàng xóm hay nhà bạn chơi, người lớn luôn nghiêm túc dặn dò: "Lập Côn à, con phải ngoan, mẹ sắp sinh em trai cho con rồi, nếu con không nghe lời, ba mẹ sẽ không thương con nữa đâu."

Lúc đó anh mới hơn chín tuổi, tính cách cố chấp, dễ nổi giận, tính khí thì tệ, chỉ cần nghe mấy lời đó là mắt đỏ ngầu xông vào đánh nhau mắng chửi.

Cho đến khi thời gian trôi qua, bụng mẹ ngày một to lên, lời đồn bên ngoài cũng không dứt, Tôn Lập Côn tức quá chạy đi hỏi ba mình, nhưng chỉ nhận được một sự im lặng kéo dài.

Từ sau những ngày tháng đó, dần dần anh học được cách quan sát sắc mặt người khác, học cách nói lời dễ nghe để làm người ta vui.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy.

Cho đến khi Tôn Lập Sơn ngày càng lớn, mẹ anh cảm thấy thằng bé không bình thường, liền kêu ba đưa đi khám ở bệnh viện huyện. Cuối cùng được chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ bẩm sinh.

Đối với Tôn Lập Côn mà nói, ba mẹ đối xử với anh và Lập Sơn không khác biệt quá nhiều, chỉ là trong việc nuôi dạy thì quan tâm đến đứa nhỏ hơn. Thực tế, cũng chẳng thể trách được, bởi anh thật sự không có năng lực học hành.

Nhưng ở nông thôn khi đó, không ai quan tâm bệnh gì, lâu dần hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán, nói rằng đứa con thứ hai nhà họ Tôn là thằng ngốc, chi bằng thương đứa lớn còn biết chăm lo cho cha mẹ sau này.

Anh vốn quen với việc lông bông bên ngoài, nên khi Lý Duy Đông nhắc đến mấy chuyện này, anh chỉ thấy hơi nhói lòng, nhưng vẫn biết ơn vì bao năm được nuôi dưỡng.

Hà Viện tựa lưng vào tường, cách một bức tường lắng nghe. Giọng người đàn ông trầm thấp, nhẫn nhịn, lại đầy bất lực.

Cổ và mặt Tôn Lập Côn đỏ bừng, anh đứng dậy dập điếu thuốc, rồi lại châm một điếu khác.

"Yên tâm đi, tiền tôi bỏ vào đầu tư hết rồi, không rút ra được ngần ấy đâu."

Lý Duy Đông vẫn ngồi yên, lặng lẽ hút thuốc: "Cậu cứ gánh hết trách nhiệm vào người, tự mình hiểu lấy. Tôi chẳng muốn thấy cậu đem hết tiền mồ hôi nước mắt vất vả tích cóp bao năm ném cho người khác."

Tôn Lập Côn phả một vòng khói: "Biết, nhưng Lập Sơn cưới vợ, là anh thì tôi cũng phải giúp một chút."

Lý Duy Đông không nói thêm, uống một ngụm rượu, chỉ hỏi: "Cậu có đủ tiền không? Tôi còn chút đây."

Tôn Lập Côn cười nhẹ, ngực rung rung: "Sao ai cũng như cậu hết vậy, làm gì đến mức đó."

"Tôi chỉ sợ cậu cứ cắn răng chịu đựng."

Tôn Lập Côn nhìn anh ấy, thành thật: "Bao năm nay chỉ có tôi với Hà Viện, ngoài chút tiền gửi về cho nhà thì cũng chẳng tiêu gì nhiều. Tôi có gửi tiết kiệm kỳ hạn, phần còn lại bỏ vào đầu tư, chưa rút được. Làm thêm chỉ là để tạm thời xoay sở thôi."

Lý Duy Đông bật cười, ngước lên: "Nghe cậu nói chắc cũng để dành kha khá rồi nhỉ? Định làm cú lớn hả?"

Tôn Lập Côn đá anh ấy một cái: "Biến, biết nói chuyện không vậy hả?"

"Vậy cậu tính làm gì?" Anh ấy nghiêm túc hỏi.

Tôn Lập Côn đáp ngắn gọn: "Mở tiệm."

Lý Duy Đông tò mò, ngồi thẳng người hỏi: "Mở tiệm gì? Vẫn sửa xe sao?"

Tôn Lập Côn lắc đầu, mỉm cười, không nói.

Cơn mưa dường như đã ngừng, thỉnh thoảng dưới cầu thang có tiếng cười nói của người đi ngang qua.

Phòng khách vàng vọt ánh đèn, khói thuốc mù mịt.

Rượu ngấm dần, hai người đàn ông bắt đầu lim dim ngủ.

Hà Viện đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng xoay một vòng, giữ một tư thế quá lâu nên thấy mỏi nhừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!