Chương 24: (Vô Đề)

Gió lùa qua mặt, hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ gì.

Tôn Lập Côn phẩy tay, kêu Đại Bằng về trước, còn mình ở lại khóa cửa sau.

Từ sau cuộc điện thoại buổi sáng, Đại Bằng thấy anh cứ lặng lẽ làm việc, không nói một lời.

Anh ấy chủ động hỏi mấy lần, nhưng lần nào cũng bị anh trả lời qua loa, lảng sang chuyện khác.

Đại Bằng là người biết quan sát, thấy anh có chuyện trong lòng nên cũng chỉ lặng lẽ làm việc, không lải nhải thêm.

"Vậy tôi về trước nhé, anh Côn, cửa kéo xuống rồi khóa lại là được."

Tôn Lập Côn nhìn anh ấy: "Ừ, về trước đi."

Anh kéo hết cửa cuốn xuống, khóa cẩn thận rồi mới lên xe về nhà.

Chiếc mô tô lao vun vút trên con đường nhỏ.

Gió theo cổ áo luồn vào trong áo khoác, nhưng không hề thấy lạnh.

Anh vặn ga hết cỡ, như muốn trút bỏ thứ gì đó, nhưng đến ngã tư đèn đỏ lại buộc phải dừng lại.

Lặng im chờ.

Cuộc đời, dường như không hoàn toàn nằm trong tay mình.

Tôn Lập Côn xoay cổ một vòng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền rẽ sang hướng khu thương mại.

Xe mô tô từ từ dừng lại dưới tòa nhà khu dân cư.

Tay trái anh xách phần cơm tối, tay phải rảnh để mở cửa.

Tôn Lập Côn nhìn vào trong, đèn trong nhà vẫn tắt hết, anh lấy điện thoại ra xem giờ.

Hà Viện chắc vẫn chưa về đến.

Anh thay dép nhựa, chuẩn bị đi tắm.

Đi ngang qua bếp, anh đổ đồ ăn ra dĩa, sợ nguội nên đậy lại từng món một.

Chừng một tách trà sau, nước trong phòng tắm ngừng chảy, tay nắm cửa phòng khách khẽ vặn, sau đó lại khóa lại.

Hà Viện nhìn chằm chằm đôi giày của Tôn Lập Côn, khẽ thở dài.

Anh luôn không chịu xếp giày gọn gàng, hai chiếc nằm cách xa nhau. Cô cúi người, đưa tay chỉnh lại đôi giày của cả hai.

Tôn Lập Côn vắt khăn trên vai, vừa mở cửa đã thấy Hà Viện đang ngồi xổm dưới đất.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô đứng dậy quay đầu nhìn anh: "Anh, hôm nay về sớm vậy?"

Tôn Lập Côn lấy khăn xuống, mặc áo len vào, đi tới bàn ăn: "Ừ, hôm nay ít việc, làm xong là về luôn."

Hà Viện gật đầu, rướn cổ nhìn mấy món trên bàn.

"Không bỏ cặp xuống hả? Rửa tay rồi ăn cơm trước đã."

Hà Viện cười toe toét ném cặp lên ghế sofa, rửa tay xong thì quay lại ngồi xuống, nhìn thấy dĩa bánh gạo nếp đường đỏ trên bàn thì trong lòng ngọt lịm như mật.

Cô cầm lên ăn ngay một cái, cắn một miếng: "Cái này chẳng phải bán buổi sáng sao? Buổi tối cũng có hả anh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!