Chương 23: (Vô Đề)

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời u tối.

Người phụ nữ cao ráo, mặc áo sơ mi và váy ôm, ăn mặc chỉn chu nhưng mày hơi nhíu lại, trông có vẻ mỏi mệt.

Cửa xe "rầm" một tiếng đóng sầm lại, một người đàn ông mặc vest bảnh bao bước xuống, không nghi ngờ gì là một cặp đôi đang cãi vã.

Người đàn ông cũng chẳng giữ gìn hình tượng, mặt đầy phẫn nộ, nhìn xung quanh rồi quay sang: "Em bỏ tất cả để quay về đây, lại chọn cái chỗ tồi tàn thế này sao?"

Người phụ nữ nhàn nhạt đáp: "Nếu anh thấy tồi tàn thì về Thượng Hải đi, em không tiễn."

Người đàn ông bóp lấy cánh tay cô ấy, lớn tiếng mắng: "Quan Tư Mẫn, em mẹ nó đúng là không có lương tâm!"

Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, vô tình chạm ánh mắt với Hà Viện. Có lẽ vì không muốn mất mặt, hoặc không biết nói gì, cô ấy không trả lời người đàn ông.

Khu dân cư vốn không lớn, đường lại hẹp, bị hai người chắn giữa, Hà Viện đành cắn răng lách qua bên người phụ nữ mà đi.

Cô bước nhanh hơn, tiếng cãi vã phía sau cũng dần nhỏ lại, gặp chuyện thế này thật là khó xử.

Cho đến rất lâu sau.

Chỉ một ánh nhìn, Hà Viện đã nhận ra người phụ nữ ấy, cũng nhớ lại đoạn ký ức ngắn ngủi kia.

Quan Tư Mẫn nhìn người đàn ông, ý tứ rõ ràng: "Trương Thích Lâm, nếu anh có thể thuyết phục mẹ anh, hãy quay lại nói chuyện với em."

Người đàn ông chán nản, bất lực bước lên chạm vào cô ấy.

Quan Tư Mẫn không né tránh, đợi anh ta mở lời.

"Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ đón em quay về, chuyện mẹ anh… để anh nghĩ cách."

Quan Tư Mẫn biết nếu mình không dứt khoát, khoảng cách môn đăng hộ đối mãi mãi không thể phá vỡ. Cô ấy thoát ra khỏi vòng tay anh ta: "Chúng ta dừng ở đây thôi, sau này đừng liên lạc nữa. Em rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng, rời xa anh không có nghĩa là em chẳng còn gì."

Người đàn ông khựng lại một lát.

Quan Tư Mẫn nhìn anh ta, mỉm cười quay người đi về phía cầu thang.

Tám giờ rưỡi tối.

Hà Viện nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa.

Tôn Lập Côn còn chưa kịp vặn khóa thì cửa đã được mở từ bên trong, trước mặt là gương mặt cười tươi rói.

"Anh, hôm nay về muộn vậy?" Hà Viện mở rộng cửa, nhường đường cho anh vào.

Tôn Lập Côn ném chìa khóa xe lên tủ giày, đạp gót giày cởi ra, thay đôi dép nhựa màu xanh.

"Hôm nay chị dâu Mạn Ni mang cơm đến, anh ngồi ăn chút rồi mới về." Anh ngồi phịch xuống sofa, nhìn cô: "Em thì sao, ăn chưa?"

Hà Viện không rõ trên mặt anh là vết gì, vài mảng đen sì sì, "Em nấu mì ăn rồi."

"Ừ, trên bàn không phải có để ít tiền lẻ sao? Lúc nào bận thì ra ngoài mua gì ăn cho nhanh."

Hà Viện quay người vào bếp, xách bình nước nóng rót cho anh một ly, thấy còn hơi nóng thì thêm ít nước lạnh.

Cô đưa cho Tôn Lập Côn: "Không sao đâu, mới khai giảng nên chưa có nhiều bài, em tự nấu vừa tiện vừa sạch sẽ."

Tôn Lập Côn không phản bác, uống liền hai ngụm, người nghiêng về phía trước, tay đặt lên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!