Tầng ba trung tâm thương mại.
Trong quán lẩu, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Quán đông khách, phải đợi khoảng mười lăm phút mới đến lượt hai người họ, nhân viên phục vụ bận rộn dọn món cho từng bàn, Hà Viện gọi một nồi lẩu uyên ương, đồ ăn vừa thả xuống, nửa phần nước dùng đỏ ớt sôi ùng ục.
Tôn Lập Côn mặt sầm sì, nhìn cô gái đối diện đang gắp thịt dê chấm liên tục, đôi môi nhỏ đỏ rực lên.
Hà Viện rút khăn giấy, lau miệng.
"Sao anh không ăn đi, còn nhiều mà."
Tôn Lập Côn theo ánh mắt cô cúi đầu nhìn: "Anh no rồi, em cứ ăn từ từ, đừng lo cho anh."
Hà Viện gật gật đầu, lại cầm đũa ăn tiếp, ăn đến mức mặt mày phấn khởi.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, nhìn một vòng quanh rồi lại dừng lên cô gái đối diện.
Tôn Lập Côn nhấc tay, dùng muôi vớt thịt, cho cả vào chén của cô.
Anh hỏi một cách hờ hững: "Món này ngon đến vậy sao?"
Hà Viện miệng đầy đồ ăn, nói líu ríu: "Dạ, anh không thích lẩu sao?"
Đã quá giờ ăn, mấy bàn xung quanh cũng lần lượt rời đi, quán trở nên yên ắng hơn nhiều.
Anh không ngờ lại bị cô hỏi ngược: "Cũng bình thường thôi, ăn nhiều rồi thì cũng không còn mới mẻ gì nữa."
Hà Viện dường như không nhận ra ý tứ của anh, ăn xong miếng cuối cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Em thấy anh nấu còn ngon hơn cả quán này, sau này mà anh mở quán thì chắc chắn sẽ đông khách lắm."
Tôn Lập Côn bật cười thành tiếng, nhìn cô: "Từ sửa xe chuyển sang bán lẩu hả?"
"Thì sao chứ, miễn có tiền là được. Em cũng nghĩ rồi, chỉ cần tốt nghiệp đại học là ra đi làm luôn."
Tôn Lập Côn ngẩng lên, nói: "Sao vậy? Em đâu cần phải vội kiếm tiền như vậy."
Hà Viện đoán anh hiểu lầm, nhẹ giọng giải thích: "Không phải, em chỉ thấy đi học cũng là để sau này có việc làm ổn định mà. Nếu sau khi tốt nghiệp tìm được công việc phù hợp, sao phải học tiếp nữa?"
Tôn Lập Côn không nói gì, chặng đường phía sau là do cô tự bước đi, anh không thể mãi chen vào, miễn cô suy nghĩ rõ ràng là được.
Nồi lẩu uyên ương cạn dần, Hà Viện sờ bụng, mặt có chút ngượng ngùng.
"…Mình đi thôi anh."
Tôn Lập Côn cười nhạt, đùa cô: "Nếu anh mở quán lẩu, chắc bị em ăn lỗ vốn luôn quá."
Hà Viện bĩu môi, đáp lại: "Làm gì đến mức đó!"
"Được rồi, em nói gì cũng đúng."
Đến giờ nghỉ trưa, hành lang trung tâm thương mại vắng lặng, ồn ào cũng giảm bớt.
Tôn Lập Côn dẫn cô xuống một tầng, cả tầng bán toàn quần áo nữ, Hà Viện nhận ra ý định của anh, liền kéo tay áo anh.
"Em có đồ rồi, không cần mua đâu."
Tôn Lập Côn dừng lại, nghĩ một lúc rồi vẫn nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!