Chương 21: (Vô Đề)

Con phố dưới ánh đèn neon thấm đẫm đời sống về đêm hiện diện khắp nơi, kéo theo cả những cuộc đời muôn màu.

Bên kia đường, những người phụ nữ đứng đường, váy hai dây không che nổi thân hình đầy đặn, không ngừng vẫy tay cười mời chào đám đàn ông qua lại.

Tôn Lập Côn nhìn một chút, thản nhiên cất tiếng: "Bao nhiêu năm rồi mà chỗ này vẫn chưa dẹp sao?"

Lý Duy Đông cũng nhìn qua, giọng mang chút châm chọc: "Không phải cậu đến trước tôi hả, cậu còn không biết thì sao tôi biết được?"

Tôn Lập Côn cười khẩy: "Thôi đi, đừng lắm lời nữa."

"Vậy thì nói tôi nghe đi, cô ấy là người thế nào?"

Tôn Lập Côn cũng không dập tắt sự hứng thú của anh ấy, ung dung trả lời: "Cũng không quen thân, hồi trước tôi làm liên lạc ở cảng có gặp qua vài lần. Thỉnh thoảng bạn bè tụ tập trong phòng bao uống rượu, cũng từng ngồi chung. Mấy người đó tới lui toàn là gương mặt quen, nên cũng dần quen biết cả thôi."

"Vậy là khách quen rồi còn gì!" Anh ấy đưa mắt nhìn về cửa quán bar phía sau.

Lý Duy Đông tự động bỏ qua cái gọi là "liên lạc" mà Tôn Lập Côn nhắc đến, chuyện cũ của anh, anh ấy cũng biết ít nhiều.

Nhưng giờ không rảnh để hỏi kỹ, đàn ông một khi bị k*ch th*ch thì càng dễ nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.

Tôn Lập Côn biết anh ấy muốn nói gì, lắc đầu: "Cũng bình thường, dù sao mấy năm nay không gặp, cũng chẳng rõ cô ấy giờ thế nào. Chỉ nói chuyện trước kia thì, cô gái đó chắc là kiểu người thích náo nhiệt, thích chơi bời, thẳng thắn, không có tâm cơ gì." Câu cuối anh nhìn anh ấy, cười nói: "Dù sao cũng không phải dạng người sống bừa bãi."

Lý Duy Đông buông lời chửi, rồi ngượng ngùng nói: "Tôi chẳng phải chỉ có một lần đó thôi sao, mà cậu cứ nhớ mãi!" Sợ anh không tin, lại giải thích: "Thật sự chỉ có một lần đó, mà còn bị chơi một vố nữa chứ."

Tôn Lập Côn không nói gì thêm, anh tin Đông Tử không phải loại lăng nhăng, huống hồ, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, lý lẽ đó anh ấy chắc chắn hiểu rõ.

Cả hai từ từ băng qua đường, Lý Duy Đông thấy một tiệm tạp hóa, gọi anh dừng lại.

"Đợi tôi chút, vào mua bao thuốc."

"Ừ."

Tôn Lập Côn hơi co chân lại, đế giày cọ nhẹ lên mặt đá dưới đất, không bao lâu thì thấy trong tầm mắt có một người phụ nữ đi giày cao gót đỏ, mặc tất lưới đen, anh ngẩng đầu lên nhìn.

Người phụ nữ có gương mặt trái xoan, lông mày cong vút, cười chuẩn chỉnh, còn nháy mắt với anh.

Tôn Lập Côn ngậm điếu thuốc, chợt bật cười, không ngờ mình cũng bị xem là khách.

Người phụ nữ tưởng anh không hiểu, bước lên thêm một chút, đưa tay đặt lên vai anh: "Chào anh đẹp trai."

Lúc này Tôn Lập Côn mới nhìn rõ, người này thân hình đẫy đà, trang điểm hơi cầu kỳ một chút, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy là người còn khá trẻ.

Tôn Lập Côn khẽ lùi một bước, nhẹ nhàng cầm cổ tay cô ta rồi hạ xuống, mỉm cười nói: "Tôi có gia đình rồi, không tiện cho lắm."

Cô gái sững người vài giây, nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở lại bình thường: "Vậy thì xin lỗi nhé!"

Tôn Lập Côn gật đầu, thành phố này từ lâu đã bị dán mác dịch vụ đêm, nhưng thật ra không đến nỗi tăm tối như người ta nghĩ, anh quay người nhìn về phía cửa tiệm.

Tiệm tạp hóa cách đó khoảng mười mét.

Đối diện Lý Duy Đông là một người phụ nữ, cũng đang quan sát tình hình bên ngoài.

Tưởng Nhã vô tình nhìn thấy Tôn Lập Côn, khu vực này thường có vài cô gái đứng đường mời khách, người bình thường có thể không nhận ra, nhưng ai từng có chút kinh nghiệm hay sống lâu ở đây thì đều biết.

Từ lần gặp đó, Tưởng Nhã có linh cảm rằng, người đàn ông này và mình sẽ không có gì thêm, vì hai người không đi chung một con đường.

Người đàn ông phía xa cao lớn, một tay đút túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc.

Cô ấy nhìn thấy cô gái đứng đường bên kia bắt đầu đưa tay chạm vào anh, anh đầu tiên là lùi lại một bước, sau đó liền nắm lấy cổ tay cô ta, miệng như đang nói gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!