Chương 20: (Vô Đề)

Tháng tám ở Lư Thành, mưa như trút đậu không ngừng nghỉ.

Cuối tháng, Tôn Lập Côn bắt đầu thương lượng với chủ nhà về căn nhà thuê. Tiệm sửa xe ở phố Kiến Thiết anh đã thuê được vài năm, chủ nhà cũng đã quen, là một bà dì nhiệt tình, không làm khó dễ gì, còn vui vẻ trả lại cả ba tháng tiền nhà còn lại cho anh.

Chủ nhà vỗ đùi, cười rồi đặt tiền lên bàn: "Tiểu Tôn, con có con đường của mình, dì đây sao cản nổi. Bấy lâu nay căn nhà này chỉ cho mỗi lão Hà với con thuê thôi, giờ đổi người tự nhiên lại thấy không nỡ!"

Hà Viện từ bếp đi ra, đưa một ly nước, cười dịu dàng: "Cảm ơn dì ạ."

Bà chủ nhà không khách sáo, đón lấy ngay: "Thôi, vậy dì không làm phiền hai anh em nữa, đồ đạc dì cũng xem rồi, chẳng có vấn đề gì, cứ ở thêm vài ngày, chuẩn bị hành lý cho kỹ."

Tôn Lập Côn gật đầu, mỉm cười: "Dạ, trước khi đi con sẽ mang chìa khóa sang."

Chủ nhà sống ở căn nhà tự xây bên kia đường, chỉ vài bước là đến.

Bà ấy đứng dậy: "Không sao đâu, nếu bận quá thì không cần qua, đồ đạc dọn hết rồi thì cứ để chìa khóa trên tủ chờ dì đến lấy là được."

Hà Viện thấy anh lại mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng xúc động, dù biết anh không giỏi nói những lời dễ nghe.

"Vậy dì đi trước nhé, ông nhà dì còn đang chờ cơm!"

Chủ nhà vừa nói vừa đi ra ngoài, Hà Viện tiễn ra tận cổng rồi mới quay vào.

Trong sân chỉ còn chiếc xe máy của Tôn Lập Côn, mấy chiếc xe điện cũ cũng đã được xử lý xong, mấy hôm nay không mở tiệm nên không có xe cần sửa nữa.

Bỗng dưng mọi thứ trống trải, không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Anh đưa tay xoa đầu cô: "Đi thu dọn hành lý đi."

Hà Viện đứng trước mặt anh, nói: "Cũng gần xong rồi, chỉ là đồ lớn khó gói lại."

Tôn Lập Côn nhìn cô: "Không cần mang hết, cái gì không cần thì bỏ, qua bên đó mua mới."

Cô thì nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vứt ở đây cũng uổng, thà mang theo còn hơn.

Hà Viện nghe lời anh, gật đầu.

Về đến phòng, cô lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp thiếc mỏng, bên trong rất ít, chỉ có vài bức ảnh.

Một tấm chụp với Hà Kiến Bình, hai tấm còn lại là ảnh cô với Tôn Lập Côn.

Cô nhẹ nhàng chạm tay lên khuôn mặt Hà Kiến Bình, không nhớ rõ năm đó mình mấy tuổi, ông ôm cô bằng một tay, cười rạng rỡ.

Bức ảnh dưới cùng là của Tôn Lập Côn, cô vừa định cầm lên thì chợt nghe thấy tiếng của anh.

Tôn Lập Côn bước vào, thấy cô ngẩn người ngồi ôm hộp, đứng ở khung cửa hỏi: "Thu dọn xong chưa? Tí nữa anh vào nội thành ký hợp đồng, tối anh mang cơm về."

Hà Viện ngẩng đầu, nhìn ra ngoài trời: "Tiểu Như từ Bắc Kinh về rồi, em hẹn đi gặp, chắc ăn ngoài luôn."

Cô đậy nắp hộp lại, quay người cho vào túi hành lý trên bàn.

Tôn Lập Côn gật đầu, không nói gì thêm: "Ừ, về sớm chút."

Hà Viện: "Dạ."

Trong không khí vương mùi đất ẩm, mặt đường chỗ nào cũng có vũng nước.

Cơn mưa làm dịu cái nóng oi bức, không khí bỗng trở nên mát mẻ lạ thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!