Chương 2: (Vô Đề)

Trời chạng vạng, mặt trời đỏ rực nghiêng về phía tây cuối cùng cũng lặn xuống.

Từ xa thổi tới một cơn gió loáng thoáng mang theo hương vị mùa thu.

Tôn Lập Côn ngậm điếu thuốc, tựa vào xe máy nghịch bật lửa. Tiếng chuông vang lên, anh mới ngẩng đầu.

Từng tốp học sinh ào ào chạy ra khỏi cổng trường. Mãi một lúc sau, mới thấy cô bé chầm chậm bước ra.

Anh dập thuốc, vẫy tay gọi, cô bé chạy lại phía anh.

Hà Viện ngẩn người một lúc, ngây ngốc gọi: "Anh Côn."

Tôn Lập Côn cười cười, gật đầu với cô bé, đưa tay lấy cặp sách từ sau lưng rồi treo lên xe máy.

Cô bé gầy guộc, nghe nói vừa tròn mười một tuổi, nhưng trông không giống lắm, da vàng vọt gầy còm, nói tám chín tuổi cũng chẳng sai.

Hà Viện im lặng suốt dọc đường, không phải vì sợ, mà là không biết nên nói gì. Thời gian tiếp xúc giữa hai người không lâu, có chút xa lạ là điều dễ hiểu.

Tôn Lập Côn không chạy nhanh, trước kia khi thầy bận, anh cũng từng đón cô bé vài lần, lần nào cũng vậy, cô bé nắm chặt vạt áo anh, không dám lên tiếng, cả người căng thẳng có chút buồn cười.

"Hà Viện, muốn ăn gì? Hôm nay có việc, anh với ba em chắc phải ăn muộn một chút."

"Dạ gì cũng được."

"Hả?" Tôn Lập Côn nghiêng tai, tiếng trẻ con nhỏ nhẹ bị gió lướt qua tai cuốn mất, thật sự anh nghe không rõ.

"Nghe anh Côn thôi, ăn gì cũng được hết."

Tôn Lập Côn bật cười: "Vậy thì về đường Kiến Thiết ăn tạm chút gì đó đi."

Hai người không nói nhiều, chỉ còn lại tiếng gió nóng bức thổi qua bên tai.

Tôn Lập Côn dừng xe, đỡ cô bé xuống rồi cùng nhau bước vào một quán ăn nhỏ của Sa Huyện. Anh chào dì chủ quán, gọi hai tô hoành thánh một lớn một nhỏ.

Anh cúi đầu nhìn Hà Viện, sau đó lại đưa mắt nhìn về nồi đồ nguội, nói thêm: "Thêm cái đùi vịt nữa."

Hà Viện chỉ lặng lẽ đứng cạnh, Tôn Lập Côn gọi gì cô bé ăn nấy, hoàn toàn không kén chọn.

Đúng giờ tan học tan làm, quán đông người, hai người phải đợi mãi mới có chỗ ngồi.

Lư Thành nằm ở phía nam, quanh năm ẩm ướt mưa nhiều. Dù đã vào thu, bên trong quán vẫn oi bức như cũ.

Tôn Lập Côn xắn tay áo ngắn lên tận vai, bưng tô hoành thánh lên ăn mấy miếng đã hết sạch, khiến Hà Viện nhìn mà sững người.

Tôn Lập Côn ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt cô bé, cười khẽ: "Ăn từ từ thôi, trong quán nóng, anh ra ngoài đợi em."

Hà Viện dù còn nhỏ nhưng tinh ý, rất biết quan sát cảm xúc người khác.

Cô bé ngại để anh chờ nên đành tăng tốc, cúi đầu, từng miếng từng miếng nuốt vội vào.

Ăn xong, Tôn Lập Côn lại chở cô bé về đường Kiến Thiết.

Đường Kiến Thiết là con phố nhỏ bán buôn, tuy không lớn nhưng rất náo nhiệt, có đủ loại cửa tiệm cùng khu dân cư cũ kỹ.

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cửa một tiệm sửa xe.

Tôn Lập Côn bước vào, thấy một người đàn ông trung niên đang cúi người sửa bánh răng.

"Con đã nói thầy đừng sửa xe rồi, chỉ cần nhớ xe nào của khách nào là được." Tôn Lập Côn vừa nói vừa giật lấy tua vít trong tay ông, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!