Chương 19: (Vô Đề)

"Nào, nào, nào, uống cái đi, đừng chỉ mải tám!" Bùi Dương giơ ly lên, người nghiêng về phía trước, cụng ly từng người một.

Tôn Lập Côn uống đến đỏ cả mặt, lan cả xuống cổ.

Rượu qua ba vòng, đàn ông thì không còn gì phải giấu giếm, nghĩ gì nói nấy.

Tần Siêu đặt ly xuống, lại nhắc chuyện vừa rồi: "Tôi nói ban nãy cậu có nghe không, có muốn qua làm với tôi không?"

Nghe vậy, Đại Bằng cũng thò đầu qua, cười hớn hở: "Anh Côn, nói thật nhé, chỗ bọn này làm ăn cũng ổn, vị trí lại đẹp. Giờ anh Tần thấy thiếu người, muốn tuyển thêm mấy người nữa."

"Đúng đó Côn Tử, tuy không tự do như mở tiệm riêng, nhưng tôi đảm bảo lương cao hơn chỗ cậu bây giờ nhiều!" Tần Siêu vỗ ngực cam đoan.

Tôn Lập Côn cười nhẹ, chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng đã có suy nghĩ, đang cân nhắc chuyện này.

Cả bốn người đều tửu lượng khá, uống không ít mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Bên Tần Siêu, một mặt đúng là công việc cần thêm người, một mặt cũng là thật tâm muốn mấy anh em lại được ở gần nhau.

Tôn Lập Côn gắp một hạt đậu, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: "Được, để tôi suy nghĩ thêm."

Thật ra anh cũng định phát triển về phía nội thành, chỉ là vấn đề thời gian. Lần này, Tần Siêu đưa ra cơ hội, lại đúng lúc anh đang nghĩ đến.

"Được, không vội, khi nào quyết thì nói tôi biết." Tần Siêu thở phào.

Đám đàn ông vừa ăn vừa hỏi tiếp: "Lúc cậu bị bắt, cô gái họ Quan kia có tới thăm cậu không?"

Tôn Lập Côn dừng lại một chút, mới sực nhớ ra người đó: "Hỏi làm gì?"

"Dù gì cậu cũng vào đó vì cô ta, chẳng lẽ một lần cũng không đến thăm?"

Anh nghĩ lại một lượt trong đầu, rồi đáp: "Không có, tôi không để ai đến cả."

Tần Siêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tôn Lập Côn nghiêng đầu nhìn sang Bùi Dương, chỉnh lại tư thế hỏi: "Lúc trước cậu nói là về tiếp quản nhà máy mà, giờ làm sao rồi?"

Bùi Dương nâng ly lên, lại cười không nghiêm túc: "Sống qua ngày thôi, ba tôi cũng chẳng quản tôi đâu."

Tần Siêu gõ nhẹ lên chân anh ấy, thở dài: "Ba cậu là nhà giàu mới nổi, cậu là cậu ấm, còn mấy anh em tụi này thì không, không làm là đói nhăn răng."

Tôn Lập Côn biết rõ chuyện nhà anh ấy. Bùi Dương là con riêng, bị bỏ rơi bên ngoài bao năm không đoái hoài. Năm anh bị bắt, người anh cùng cha khác mẹ của Bùi Dương vì đua xe quá đà mà gặp tai nạn. Ba anh ấy sợ không còn người thừa kế mới đưa anh ấy về. Trước kia sống cũng khổ, không thì đã chẳng lang bạt với mấy người bọn họ ở bến cảng.

Thấy cũng đã muộn, mai mấy người họ còn phải mở cửa làm ăn, nên bữa tiệc cũng dần kết thúc.

Tần Siêu xoay đầu, đập tay lên đùi như vừa nhớ ra chuyện gì, hỏi: "Vợ tôi đang ở với em gái cậu hả?"

Tôn Lập Côn nhìn vào trong, không thấy động tĩnh gì.

"Chắc vậy, chắc đang trong phòng tám chuyện."

Bốn người đứng dậy, ghế kéo trên mặt đất kêu lên kin kít.

Tôn Lập Côn vừa định vào gọi người thì hai cô gái đã vừa cười vừa đi ra, con gái mà, ở đâu cũng có thể nói chuyện không dứt.

Lúc mấy người quay lại sau khi rửa tay, Hà Viện đã cùng Mạn Ni dọn xong bàn.

Tần Siêu kéo tay Mạn Ni, rồi quay sang nói với Tôn Lập Côn: "Chuyện tôi nói, cậu suy nghĩ rồi báo tôi một tiếng nhé?"

Hà Viện không biết họ nói chuyện gì, chỉ thấy Tôn Lập Côn chạm tay vào vai anh ấy, gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!