Tần Siêu thắt dây an toàn, đạp ga, tay phải chuyển số tăng tốc tiến lên.
"Anh lái xe anh đi rồi, vậy xe tôi thì sao?" Bùi Dương ở ghế sau la lên.
Tần Siêu nhìn anh ấy qua kính chiếu hậu: "Cậu uống rồi còn lái được cái gì? Ngồi chung một xe đi, tối nay để chị dâu cậu lái cho tiện."
Bùi Dương há miệng, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Mạn Ni ngồi bên cạnh đã giơ tay cấu Tần Siêu một cái.
"Ý anh là gì hả, em đến là để phục vụ mấy người hả?" Cô ấy chu môi nói.
Tần Siêu nghe vậy thì cười ha hả, dỗ dành: "Sao lại thế được vợ ơi, đang ở ngoài mà, để anh giữ thể diện chút chứ!" Anh ấy đưa tay xoa nhẹ bàn tay cô ấy.
Hai người phía sau bĩu môi đầy chua chát, nhìn nhau cười, cũng quen rồi.
…
Trong sân, tiếng leng keng vang lên không ngớt.
"Hà Viện, bật đèn đi!"
Tôn Lập Côn đứng trong sân gọi vào trong nhà, anh dời xe sang một bên, dọn dẹp lại sân, chừa ra một khoảng rộng lớn ở giữa.
Hà Viện cầm chổi chạy ra ngoài, tới gần ngưỡng cửa thì nhấn công tắc: "Em bật đây!"
"Chạy làm gì, đi từ từ thôi." Tôn Lập Côn nhìn cô.
Hà Viện cười nhẹ, cúi đầu nhìn chân mình: "Không sao, gần như khỏi rồi."
Thấy tay cô không ngơi nghỉ, anh lại cúi đầu nhìn sân, quét khá sạch, dọn được kha khá không gian, nhìn vào cũng gọn gàng đâu ra đấy.
"Vui đến vậy hả?"
"Cũng vui chứ, bạn anh đến mà, dọn cho sạch sẽ chút vẫn là cần thiết." Hà Viện nói rất nghiêm túc.
"Không sao, toàn là mấy tên đàn ông thô kệch thôi, ai mà quan tâm mấy cái này."
Gần tới chiều tối, Tôn Lập Côn mới nói sơ qua với cô một câu.
Ngày thường ngoài Lý Duy Đông ra, Hà Viện chưa từng thấy bạn bè nào khác đến tìm anh, nên cô thật sự thấy tò mò. Cô cất chổi lại rồi lôi mấy cái ghế đặt dưới bàn.
Tôn Lập Côn kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt, nhìn cô một cái: "Em lấy ít tiền ở trên bàn, qua bên kia đường gọi mấy món ở lò bánh."
Cô đang rửa tay bên bồn nước, ngoảnh lại nhìn anh: "Chẳng phải anh nói là muốn tự nấu sao?"
Hà Viện cố tình trêu chọc anh, vốn định đi ăn ngoài thì khỏi phải bày vẽ. Không biết hôm nay tâm trạng anh thế nào mà lại muốn khoe tay nghề nấu nướng.
Cô nhìn anh, chẳng rõ anh lại đang tính bày trò gì.
Tôn Lập Côn nâng giọng, liếc cô một cái: "Anh thấy nóng không chịu nổi, đi tắm cái đã."
Anh chẳng thèm để ý Hà Viện có đáp lại không, quay người cởi áo thun rồi bước vào phòng tắm.
Hà Viện bĩu môi, thở dài một tiếng, xoay người đến bàn lấy ít tiền lẻ.
Đợi Tôn Lập Côn ra khỏi phòng tắm, anh mới vào bếp làm vài món đơn giản.
Anh đưa tay xoa sống mũi, lời Hà Viện nói không sai chút nào. Ban đầu đúng là anh định tự tay nấu một bữa, nhưng sau khi dọn dẹp xong sân thì mồ hôi nhễ nhại, người đầy mùi, lại sợ không kịp thời gian, đành để cô đi mua vài món trước.
Không xa, chiếc Santana dừng lại bên lề đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!