Chương 17: (Vô Đề)

Hai mươi phút sau, xe dừng trước trạm y tế, Tôn Lập Côn đỡ Hà Viện xuống xe.

Anh vén rèm cửa để cô đi vào trước, bên trong người đông như nêm.

Hà Viện nhìn thấy hai chỗ trống, liền kéo Tôn Lập Côn lại đó. Anh ngập ngừng một chút, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của cô, đành phải thỏa hiệp.

Ban đầu anh định đứng chờ, nhưng nhìn cảnh tượng ghế ngồi xung quanh càng khiến người ta nhức đầu.

Kim tiêm đâm vào da thịt, trẻ con khóc thét, người lớn dỗ dành, không ai rảnh rỗi.

"Ngồi vào trong." Tôn Lập Côn đứng dậy đổi chỗ với cô.

Mấy đứa trẻ tầm năm sáu tuổi nghịch ngợm, thân hình lắc lư không yên, anh sợ chúng đụng vào chân Hà Viện nên để cô ngồi sát tường.

Hà Viện hiểu ý anh, khẽ cong môi nhìn anh: "Vậy anh ngồi sát vào em chút đi." Cô đưa mắt nhìn mấy đứa trẻ xung quanh.

Tôn Lập Côn chẳng để tâm, xoay cổ một cái, khô khan đáp: "Không sao, trẻ con mà, em ngồi yên đi."

"Em đâu phải trẻ con nữa." Hà Viện vô thức đáp lại.

Tôn Lập Côn nhếch môi, vốn chẳng có tâm trạng gì, nhưng thấy cô phản ứng như vậy, lại phản bác nghiêm túc, thực sự khiến anh bật cười.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, còn tiện thể đánh giá một lượt: "Được, em nói sao thì là vậy."

Hà Viện thấy anh hờ hững như vậy, lại càng muốn chứng minh cho ra trò, "Em sắp 16 tuổi rồi đó."

"Rồi sao, 16 thì lớn lắm hả?"

"16 tuổi là hoàn toàn có thể gánh vác được rồi đấy nhé?" Cô nói mà thiếu tự tin dần, giọng càng lúc càng nhỏ: "Dù là chưa chính thức trưởng thành…"

Tôn Lập Côn liếc cô một cái: "Cũng biết hả." Anh ngừng một lúc, có vẻ hơi cảm khái: "Nhưng anh của em 16 tuổi đã ra đời rồi, chỉ là bây giờ không giống lúc đó nữa."

Hà Viện chớp mắt, bị cuốn vào câu chuyện của anh, hỏi tiếp: "Vậy là lúc đó anh đến Lư Thành luôn hả, cảm giác thế nào?"

"Cảm giác gì chứ, không phải hạng đi học đàng hoàng thì cứ lêu lổng sống qua ngày thôi."

Giọng anh rất bình thản, như thể chỉ đang nhớ lại quá khứ.

Nhưng Hà Viện vẫn bắt được một tia bâng khuâng trong ánh mắt anh, một nỗi cô quạnh, dù chỉ thoáng qua.

"Em thấy cũng không tệ, ít nhất lúc đó anh dám dấn thân, bây giờ nhiều người còn chẳng có được dũng khí ấy!"

Tôn Lập Côn hình như cũng bị ý nghĩ đơn thuần của cô làm ảnh hưởng, không khỏi nói thêm vài câu: "Dũng khí thì có ích gì, không nhìn rõ hiện thực thì chỉ là ngu ngốc." Anh quay đầu, liếc nhìn cô đầy cảnh cáo, "Em đừng có mơ mộng vớ vẩn, học hành cho tử tế mới là con đường đúng đắn."

Hà Viện mỉm cười: "Không đâu, em chỉ nghĩ, lúc đó anh thực sự rất đáng nể, nếu là em, chắc chẳng dám làm vậy."

"Chỉ có chưa bị xã hội dạy cho một trận mới chọn con đường đó, em phải học cho tốt." Giọng anh lạnh nhạt.

"Ý anh là… anh từng bị dạy rồi?" Bị xã hội "dạy cho một trận" á hả?

Tôn Lập Côn im lặng một lúc, không đáp.

Anh quay đầu nhìn đám người còn đang xếp hàng.

Những lời này nói ra không tránh khỏi mang chút hối hận, nhưng hối hận là thứ vô dụng nhất.

Như Hà Viện nói, nếu cho làm lại, anh vẫn sẽ không do dự chọn con đường đó — con người không có mắt sau lưng để nhìn cả trước lẫn sau.

Nếu ngày ấy không có Hà Kiến Bình kịp thời xuất hiện, có lẽ anh đã lại bước lên con đường đó, có mạng thì báo thù, không có thì cũng đành nhận mệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!