Chương 16: (Vô Đề)

Người đàn ông cất tiếng: "Tôi là Tần Siêu."

Tôn Lập Côn khựng lại một lúc, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Người đàn ông đưa điện thoại ra xem, thấy tín hiệu bình thường, lại gọi thêm một tiếng: "Côn Tử, nghe thấy không?"

"Tôi đây, anh Tần." Một tiếng "Côn Tử" kéo suy nghĩ anh trở về.

Cả hai đều im lặng vài giây, nhiều năm không liên lạc, một tiếng gọi như vậy quả thực khơi dậy không ít hồi ức.

Nhưng nếu chẳng ai lên tiếng, cuộc điện thoại này cũng trở nên vô nghĩa.

Vẫn là người đàn ông mở lời trước: "Dạo trước Bùi Dương đến chỗ tôi sửa xe cho ba cậu ấy, buổi tối ăn cơm còn nhắc đến cậu, nếu không thì tôi còn tưởng cậu bốc hơi khỏi thế giới này rồi!"

Tôn Lập Côn ngồi dậy, với tay lấy hộp thuốc lá trên đầu giường: "Tôi thì có gì đáng để nhắc đến chứ, cứ sống bình thường thôi."

Anh nói thật lòng, từ tận đáy lòng cảm thấy cuộc sống bình dị còn quý giá hơn bất cứ điều gì.

Người đàn ông bật cười, tán gẫu đôi câu: "Tôi nghe Bùi Dương nói cậu mở tiệm sửa xe, dạo này sống sao rồi?"

Tôn Lập Côn châm điếu thuốc, đầu ngón tay lóe lên ánh lửa nhỏ: "Là chú Hà mở, sau này tôi tiếp quản, mấy năm nay vẫn làm việc đó."

Tần Siêu hỏi: "Chú Hà?"

Tôn Lập Côn chợt nhớ đến khuôn mặt đó, nhớ đến người đàn ông chất phác mộc mạc ấy, nhớ đến mỗi lần gặp con gái, ông đều nhẹ nhàng dịu dàng dỗ dành cô bé.

Có lẽ nếu không có vụ tai nạn đó, ông cũng có thể nhìn thấy con gái mình từng chút một lớn lên.

"Chú Hà là người tôi gặp khi vừa mới ra tù, lúc đó gặp chút chuyện, ông ấy từng cứu tôi, sau này cũng chẳng có nơi nào để đi, bèn theo ông ấy học lấy một cái nghề."

Tôn Lập Côn thuận miệng giải thích đôi chút, nhưng thực ra có những chuyện chẳng thể nói rõ trong đôi ba câu, cũng có những cảm xúc chẳng thể diễn tả bằng lời.

"Ừ, tôi có nghe Bùi Dương nhắc sơ qua." Người đàn ông như chợt nhớ ra điều gì, ngập ngừng một lúc: "Năm đó là anh em không có bản lĩnh, không thể giúp được cậu, để cậu chịu khổ như vậy."

Tôn Lập Côn nhả một làn khói, cổ họng chợt nghèn nghẹn: "Đừng nói vậy, anh Tần, không liên quan đến anh."

Tôn Lập Côn chưa từng trách ai cả, năm đó Tần Siêu thiếu tiền, mẹ già cần phẫu thuật, anh ấy không thể không thuận theo Quách Quảng Hồng. Khi ấy, đối với những người đó, bọn anh chẳng khác gì con sâu con kiến có thể bị Quách Quảng Hồng g**t ch*t bất cứ lúc nào.

Tần Siêu lắc đầu, thở dài: "Ban đầu cậu không cho tôi đến thăm, tôi còn tưởng cậu trách tôi, sau nghe Dương Tử nói cậu không cho ai đến gần, càng không cho ai đến cầu xin Quách Quảng Hồng, tôi mới hiểu cậu đã quyết tâm rời khỏi bến cảng."

Tôn Lập Côn bỗng gọi anh ấy: "Anh Tần, chuyện đã làm thì cũng đã làm rồi." Một lát sau, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài: "Giờ thì ổn rồi, mọi chuyện đều đã qua."

Từng luồng gió mạnh luồn qua khe cửa sổ thổi vào, lành lạnh.

Tần Siêu vuốt tóc, nét mặt thả lỏng bật cười: "Nghĩ được vậy là tốt rồi. Dạo này tôi rảnh, hay là đến làm vài chầu? Bao nhiêu năm rồi không gặp."

Tôn Lập Côn còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe anh ấy nói tiếp.

"Đừng có mà nói lần sau nữa đấy!"

Tôn Lập Côn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng đen lặng lẽ đi trong sân, khẽ cười không thành tiếng: "Dạo này thật sự không được, em gái tôi chân không tiện, không đi đâu được."

Tần Siêu như có cả trăm câu hỏi muốn hỏi cho ra nhẽ: "Em gái cậu? Là con gái của ân nhân ấy hả?"

Tôn Lập Côn nghe cách gọi ấy, bỗng bật cười: "Ừ." Anh ngập ngừng rồi chủ động hỏi: "Hay là anh qua đây? Nhưng chỗ tôi hơi chật."

Người đàn ông nói: "Được chứ, tôi chỉ đợi câu này của cậu thôi!"

"Vậy anh đến thì báo trước, để tôi đi chợ mua đồ nấu cho anh ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!