Tôn Lập Côn lập tức trừng mắt, liếc cô, chẳng cần nghĩ gì liền đáp: "Đừng nói linh tinh, làm gì có chị dâu nào."
Mà đúng là mua bừa thật, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… anh trợn mắt, thầm nghĩ, đúng là đồ sói mắt trắng.
Hà Viện không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh sắc như dao, đang nhìn thẳng vào mình khiến cô hơi lạnh gáy.
Cô chớp mắt lia lịa, cười lấy lòng: "Em đùa thôi mà… anh ăn đi."
Tôn Lập Côn hừ nhẹ một tiếng qua mũi, chẳng buồn để ý.
Hà Viện lại rụt tay về, lí nhí nói: "Anh này… vụ đó thật sự không có hy vọng gì sao?"
Tôn Lập Côn nhìn cô: "Nghe hết rồi còn hỏi gì nữa."
"Em tưởng anh với anh Duy Đông chỉ đùa thôi chứ, sao chị ấy lại không thích anh?"
Tôn Lập Côn cũng từng nghĩ qua, thật ra điều kiện của người kia cũng không tệ, ngoài việc từng ly hôn. Nhưng anh biết, không phải vì chuyện đó, chủ yếu là anh chẳng có chút hứng thú nào.
Anh bông đùa: "Tay trắng, lại còn vướng theo một gánh nặng."
Hà Viện cứng người, ngẩn ra vài giây.
Có một khoảnh khắc, không gian xung quanh lặng thinh.
"Ý anh là… em là gánh nặng sao?" Nụ cười của Hà Viện tắt lịm.
Cổ họng cô bỗng nghẹn lại, không ngờ anh lại nói như vậy.
Ánh mắt Tôn Lập Côn dừng lại trên mặt cô, tim khựng lại một nhịp: "Anh lỡ lời rồi, sao có thể chứ, anh chỉ đùa thôi."
Hà Viện im lặng, cúi đầu.
Tôn Lập Côn vốn chỉ định đùa một câu, không ngờ lại khiến cô phản ứng mạnh đến vậy, anh hơi nghiêng người về phía trước.
Giọng anh trầm xuống một chút: "Giận hả? Anh biết anh sai rồi, anh nói bậy."
Hà Viện quay mặt đi, cúi đầu như đang giận dỗi, vành mắt hơi nóng: "Đúng là vậy mà."
Tôn Lập Côn thấy hết từng hành động của cô, trong lòng tự chửi mình là đồ khốn, không ngờ một câu nói đùa lại khiến cô buồn như vậy.
Anh rút chân lại, ngồi thẳng dậy, đưa tay kéo cô: "Em không thấy là anh đùa sao? Anh chưa từng nghĩ như vậy. Do anh không biết chừng mực, lần này là lỗi của anh."
Hà Viện không chống lại được anh, đành phải quay người đối mặt, nhưng vẫn không nhìn vào mắt anh.
Một lúc sau, cô mới cất tiếng: "Biết rồi, em không giận."
Toàn nói ngược, anh nghe hiểu.
Tôn Lập Côn nghe vậy, hít một hơi: "Vậy em nói xem, phải làm sao em mới nguôi giận?"
Hà Viện không muốn làm bộ làm tịch, cô biết anh không cố ý: "Tối nay làm cho em nồi lẩu, nhớ cho cả thịt dê."
Tôn Lập Côn bật cười: "Thêm ít bò nữa nhé?"
Hà Viện ngẩng đầu nhìn anh, từ từ nở nụ cười, lắc đầu: "Không cần đâu, dinh dưỡng dư thừa rồi, để hôm khác."
"Được, hôm nay em nói sao cũng được hết." Tôn Lập Côn đứng dậy.
Anh nhìn chiếc xe ngoài sân, giờ này mở cửa cũng chẳng ích gì, chuẩn bị đi một vòng ra bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!