Chương 13: (Vô Đề)

"Chủ tiệm, cho tôi một bao thuốc."

Người đàn ông đứng trước tủ kính, cất tiếng gọi vào trong cửa hàng.

"Ra ngay đây."

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ thân hình đẫy đà bước ra, cười xin lỗi: "Con mới ngủ dậy, nó quấy quá."

Lý Duy Đông không để tâm, chỉ tốt bụng nhắc nhở: "Chỗ cô không có camera giám sát sao? Người ta vào một cái là vòng qua sau quầy rồi, cô cũng chẳng biết, cẩn thận thì hơn."

"Đúng đúng đúng, anh nói phải." Người phụ nữ cười hiền, "Anh lấy thuốc gì?"

Lý Duy Đông nhìn: "Cho tôi bao Bạch Sa."

Người phụ nữ lấy từ trong tủ ra, đưa cho anh ấy.

Ra khỏi cửa, anh ấy xé lớp nilon ngoài bao thuốc vứt vào thùng rác, rút một điếu ngậm lên miệng, xoay cổ một vòng, định bụng tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ.

Lý Duy Đông mở cửa xe, nổ máy.

Đang đi trên đường, đột nhiên nhớ ra đã một thời gian không gặp thằng bạn chí cốt, anh ấy liền bật xi

-nhan rẽ phải ở ngã rẽ kế tiếp.

Xe chậm rãi dừng lại, từ xa đã thấy cánh cửa dường như đang đóng, đến gần thì quả đúng là vậy.

Lý Duy Đông lấy điện thoại ra gọi, chuông vang một lúc cũng chẳng ai bắt máy, đành xuống xe gõ cửa.

"Lão Tôn, có nhà không vậy?" Lý Duy Đông thấy lạ, sáng sớm đi đâu được chứ, không từ bỏ, lại gọi: "Lão Tôn, chết đâu rồi…"

"Anh Duy Đông, ra rồi đây!"

Hà Viện tập tễnh từng bước ra ngoài, gọi vọng ra cửa.

Lý Duy Đông vừa định lên tiếng thì thấy tay chân cô đầy vết bầm tím, có mấy chỗ còn trầy xước chảy máu, sững người hỏi: "Em gái, em bị sao vậy?"

Hà Viện đứng qua một bên nhường lối cho anh ấy vào, nói lí nhí: "Hồi tối qua em bị chó cắn."

"Sao mà nặng vậy, lại còn trầy xước nữa?" Lý Duy Đông vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, bảo cô ngồi xuống ghế.

Hà Viện mím môi, ngượng ngùng gật đầu.

Lý Duy Đông định hỏi thêm gì đó thì khóe mắt đã thấy Tôn Lập Côn mang dép lê, dáng vẻ như ông già lững thững bước ra.

"Gì vậy trời, đừng nói giờ mới dậy nha?"

Tôn Lập Côn còn chưa kịp mở miệng, Hà Viện đã nhanh miệng bênh: "Anh em dậy từ sớm rồi, có khách gõ cửa nhờ sửa xe, làm xong mới đi nằm bù một lát."

Lý Duy Đông phá lên cười, nhìn bộ dạng sốt sắng của cô mà nói: "Em gái à, đừng vội, anh chỉ hỏi vậy thôi mà."

Mặt Hà Viện đỏ bừng, có chút hối hận vì lỡ miệng.

Tôn Lập Côn liếc anh ấy một cái: "Có thôi đi không, đừng trêu con bé, da mặt nó mỏng."

Lý Duy Đông nhún vai, vẫn cười.

Tôn Lập Côn quay lại nhìn cô: "Sao dậy sớm vậy?"

"Ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng anh Duy Đông, mà không thấy anh có động tĩnh gì, nên em dậy mở cửa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!