Chương 11: (Vô Đề)

Đôi giày vải dưới chân Hà Viện chưa đi ngay ngắn, cô lê giày lẹp xẹp dưới chân, thò đầu nhìn người đang ở trong sân.

"Anh, em đi đây."

Tôn Lập Côn vẩy tay cho ráo nước, ngẩng đầu nhìn cô.

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Hà Viện đáp lại một tiếng "Dạ", cúi người xuống, giơ tay xỏ giày cho ngay ngắn.

Ánh tà dương dần dần tan ra, mặt trời lặn ở góc xiên phía trên rực rỡ phát sáng.

Hà Viện nhìn về phía xa, nơi chuyến xe buýt tuyến 11 đang tiến vào bến, cô bước lên vài bước, chuẩn bị xếp hàng lên xe.

Chẳng mấy chốc, mây đen tan đi, ánh nắng lại xuyên qua cửa kính chói lòa.

Xe mới chạy được một đoạn, dừng lại ở trạm Từ Gia thì cô đã thấy một bóng người quen thuộc cúi đầu nhìn vào bên trong.

Người kia rõ ràng cũng đã thấy cô, gọi lớn: "Hà Viện, xuống đi, xuống trước đã!"

Cô chưa kịp nghĩ gì, đã kịp nhảy xuống trước khi cửa xe đóng lại.

"Sao cậu lại ở đây? Mình hẹn nhau đâu phải chỗ này?" Hà Viện mơ hồ không hiểu, vừa hỏi vừa nhìn quanh con phố ồn ào hỗn loạn.

Hai người băng qua đường, không xa là một quầy báo nơi đầu ngõ, Trần Tiểu Như kéo Hà Viện đến đó.

Trần Tiểu Như khoác tay cô, giải thích: "Mình vừa từ bên kia về, ở đó hôm nay không mở cửa, nên mình đi theo hướng về phía nhà cậu, may mà gặp được."

"Nếu mình không nhìn thấy cậu ở trạm này thì chẳng phải chúng ta lỡ mất nhau rồi sao?"

Trần Tiểu Như không do dự: "Mình tính rồi, từ nhà cậu đến trạm mất một đoạn, chắc chắn cậu chưa đến kịp, nên mình chọn chỗ ở giữa. Thông minh chưa."

Hà Viện: "Cái miệng của cậu đúng là khéo, hay là sau này cân nhắc làm MC đi."

Trần Tiểu Như cười hì hì, kiên quyết nói: "Không đời nào, mình muốn học luật."

Hai người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Hà Viện bật cười: "Mình nghe nói học luật phải học đến rụng tóc đó, cậu không sợ chết vì mệt sao?"

"Cậu không thể mong điều gì tốt cho mình hả?"

Hà Viện nhìn cô bạn đang chọn mấy quyển sách đa dạng trên giá quầy báo, trên tay vẫn ôm quyển tạp chí văn học mà ban đầu định mua.

Trần Tiểu Như luôn để lại cho Hà Viện ấn tượng là người phóng khoáng, tự do không gò bó.

Văn chương của Trần Tiểu Như rất tốt, mấy năm liền đều nằm trong top ba cuộc thi viết văn, điểm văn vừa rồi cũng thuộc top đầu thành phố. Ngoài ra, ngoại hình Trần Tiểu Như còn sáng sủa, không ngại sân khấu, phản ứng tình huống cực tốt. Vậy nên Hà Viện thấy bạn mình làm MC cũng hợp chẳng sai.

"Cái này hay đến vậy hả?" Cô nhìn về phía quyển sách Trần Tiểu Như đang cầm.

"Tất nhiên rồi, cậu cũng nên thử đọc đi!" Trần Tiểu Như chỉ một quyển đang kẹp trên giá, "Quyển này đặc biệt hay, có ích trong việc cứu vớt EQ của cậu đó."

Hà Viện thấy Trần Tiểu Như cười gian, liền hiểu ngay bạn mình đang nghĩ trò gì, lườm một cái: "Ý gì đây?"

Trần Tiểu Như thả một câu nhẹ nhàng: "Ngày tốt nghiệp, có phải cậu được một cậu lớp 9/5 tỏ tình không?"

Hà Viện tròn mắt: "Sao cậu biết?"

"Vì sau khi cậu từ chối, không biết sao cậu ta biết mình thân với cậu, còn nhờ mình làm cầu nối nữa đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!