Chương 10: (Vô Đề)

Tôn Lập Côn không coi cái gọi là "đại sự" trong miệng thím Trương là chuyện gì to tát, anh kéo một cái ghế đặt bên chân bà ấy: "Thím ngồi trước đi, bánh kếp thì thôi, con ăn không nổi."

"Cầm lấy, cầm lấy, đây là người thân của chú Trương mang từ quê lên, vợ chồng già nhà thím ăn không hết."

Vợ chồng chú Trương là người Sơn Đông, trước giờ có nhờ sửa đồ thì thỉnh thoảng cũng mang chút đặc sản quê nhà sang cho, phải nói thật là loại bánh này anh ăn không quen, cứng, mỏi răng.

Thím Trương cũng không vòng vo, hỏi thẳng một câu: "Tiểu Tôn à, con đang quen ai hả? Thím nghe em gái con nói, tối qua con không về nhà phải không?"

Lời của thím Trương mang chút dò xét, không hỏi rõ thì trong lòng không yên, dù gì cũng không thể làm chuyện phá hoại nhân duyên người khác.

Tôn Lập Côn tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn giữ giọng thản nhiên đáp lại: "Con còn lo bữa nay chưa xong đã tới bữa mai, lấy đâu ra thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương."

Thím Trương cười toét miệng: "Không có thì tốt, không có thì tốt, thím còn đang tính giới thiệu cho con một người đấy, nên mới hỏi trước."

"Thôi khỏi đi thím." Tôn Lập Côn nhướn mày, cuối cùng cũng hiểu, thì ra là tới làm mai.

Thím Trương không hài lòng, đập tay xuống đùi: "Tiểu Tôn, đừng khách sáo với thím, đàn ông hai mươi tám hai mươi chín, ai mà không cần tìm vợ."

Tôn Lập Côn không phải khách sáo với bà ấy, chỉ là thật sự không nghĩ đến chuyện hôm nay bà ấy đến lại là để giới thiệu đối tượng.

"Thím xem, con bây giờ điều kiện cũng chẳng tốt gì, tháng nào làm ra cũng không đủ tiêu, người ta theo con thì cũng chẳng được lợi gì."

Dù thật hay không, trước cứ nói nhẹ nhàng để lảng tránh đã.

"Con nói gì vậy, thím thấy con không tệ chút nào, vừa đẹp trai lại biết làm lụng." Thím Trương đâu dễ bị anh lừa, lại nói tiếp: "Tiểu Tôn à, con sợ người ta để ý chuyện trước đây của con hả? Mấy cái đó không quan trọng, thím cũng đã nói rõ với cô gái kia rồi, cả chuyện của Hà Viện nữa, thím cũng nói qua. Người ta còn thấy con là người tốt, sẵn sàng chăm sóc em gái, hoàn toàn không để tâm, con cứ yên tâm."

Những lời thím Trương nói khiến Tôn Lập Côn có phần ấm lòng, nhưng điều anh lo không phải là chuyện đó, mà là bây giờ anh thật sự chưa muốn nghĩ đến chuyện này.

Người đàn ông lơ đễnh nói: "Hai người chưa quen, chẳng hiểu gì về nhau, sao mà sống cùng được? Đúng không thím? Con thật sự cảm ơn thím đã nghĩ cho con, nhưng chuyện này phải từ từ, đâu thể nói có là có ngay được."

Tôn Lập Côn nói mà khô cả họng, cảm thấy cần uống nước. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào con đường xem mắt kiểu này, dù rằng cũng đến tuổi rồi, nhưng ít nhất phải là yêu đương tự nguyện, đâu thể sắp đặt kiểu này.

Mấy năm nay anh sống một mình đã quen, bạn bè cũ cũng không còn liên lạc, chuyện cưới xin vốn chưa từng nghĩ đến.

"Tiểu Tôn, nghe thím không?" Thím Trương không để anh có cơ hội thoái thác, trực tiếp sắp xếp luôn.

"Dạ?"

"Đừng có "dạ" với thím, thím nói là đã nói với cô gái kia rồi, đợi thím hỏi rõ lịch bên đó xong, tuần sau hai đứa gặp mặt nhé."

Tôn Lập Côn vừa lơ đễnh một chút, chưa kịp phản ứng thì thím Trương đã quyết định giùm anh xong xuôi. Anh còn đang định nói gì đó thì Hà Viện bước vào.

Thím Trương nhìn ra cửa, cười gọi cô.

"Tiểu Viện về rồi hả? Nghỉ hè rồi mà vẫn chăm học vậy!"

Hà Viện thấy bà ấy nhìn chằm chằm vào sách trong tay mình, dịu giọng mỉm cười: "Con vừa đi thư viện với bạn mượn mấy cuốn."

Thím Trương đứng dậy, việc đã nói xong, cũng chuẩn bị về.

"Thôi, chuyện thím cũng nói rồi, thím đi trước nhé." Bà ấy đi được hai bước lại quay đầu, trừng mắt với Tôn Lập Côn: "Tiểu Tôn, đừng quên tuần sau đấy nhé, thím sẽ nói thời gian cho con sau."

Tôn Lập Côn nhìn đống bánh kếp trên bàn, lập tức thấy đau đầu.

Anh quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hà Viện, cô chỉ mỉm cười, rõ ràng là nghe hết rồi.

Tôn Lập Côn ngẩng đầu: "Về lúc nào vậy?"

Hà Viện đặt sách lên bàn, nhìn anh trả lời: "Cũng được một lúc rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!