Một năm này con Tống Tả gia được năm tuổi, ngày thường hoạt bát đáng yêu xinh xắn không gì sánh được, cười ngọt ngào một tiếng sẽ không biết bao nhiêu người say mê, làm thẳng đến khi người xung quanh một trận che trán, thầm nghĩ hai đứa nhóc này bây giờ lực sát thương cứ như vậy, tương lai còn không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Hai đứa nhóc kia đúng thật là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, kẻ gây tai hoạ trong kẻ gây tai hoạ, về phần biến thái hiện giờ còn chưa nhìn ra, bởi vì quần áo hai đứa yêu thích đều rất bình thường, tạm thời vẫn chưa có ở mặt nào biểu hiện ra biến thái, điểm ấy ngược lại khiến mọi người thở phào một cái.
Tên vẫn là đau đầu của hai nhà, cuối cùng vẫn là Tống tư lệnh đứng ra, lấy hai chữ Cẩn du* [ý chỉ ngọc đẹp:3], lấy từ ác cẩn hoài du [1], ví von đức tính của chính mình tốt đẹp.
Đáng tiếc trời không chìu ý nguyện người, chữ Cẩn [] tạm ổn, chữ Du [] vừa ra đứa bé liền khóc liên tục, cuối cùng chỉ có thể đổi thành Dục [], cùng chữ Du ghép vần [2] giống nhau, chỉ chẳng qua khác âm điệu là dấu giọng [3], nghĩa là soi sáng, như vậy mới giải quyết được vấn đề.
Mọi người thấy thế không khỏi chảy một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Cẩn du cứ như vậy gộp lại không bằng nhau, đây có đúng hay không đã nói lên hai đứa nhóc này không có đức tính tốt đẹp, nói cách khác thì là tuyệt đối không tốt lành gì?
Ý nghĩ này khiến trái tim nhỏ bé của mọi người đồng loạt run rẩy, thầm nghĩ này chẳng lẽ là ý trời trong truyền thuyết phải không?
Hai nhóc con mặc dù tên khai sinh là Tả Cẩn Tống Dục, chẳng qua khi có mặt hai vị phụ huynh đều vẫn là khiến kẻ khác rất đau đầu, đương nhiên nếu như chỉ có một bên ở có mặt liền dễ hơn nhiều, ví dụ hôm nay hai anh em từ bên ngoài vào nhà, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào hướng Daddy thân ái của bọn nó chạy tới, Tả Xuyên Trạch lúc này đang xem tài liệu, hai chân của mình thì bị người ôm lấy, hắn cúi đầu, đôi song sinh một đứa ôm một cái chân của hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, mắt xinh đẹp chóp a chóp, rất là đáng yêu.
Tả Xuyên Trạch liền để tài liệu xuống nhìn bọn nó, cười nói,
"Nói đi, lại muốn làm gì?"
"Chúng con muốn đi ra ngoài chơi."
Tả Xuyên Trạch gật đầu, cười tà khí, Ừ, các con họ gì?
Hai anh em lập tức không chút nghĩ ngợi nói giọng trẻ con, Họ Tả.
Tả Xuyên Trạch lúc này mới thoả mãn, cười nói,
"Để cho Tiểu Trì mang bọn con đi ra ngoài, nhớ kỹ trở về sớm một chút."
Được. Hai đứa lập tức xoay người rời đi, nhưng khi đi tới cửa nhìn thấy bộ đồ đường trang, hai đứa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng trên mặt Father nhà chúng nó, thầm nghĩ đối thoại mới vừa rồi người này tuyệt đối nghe thấy được, liền lập tức cười lấy lòng, Father khoẻ.
Tống Triết mỉm cười gật đầu, hỏi dịu dàng,
"Các con vừa đang nói cái gì, hửm, họ gì?"
Hai đứa liếc nhau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giọng trẻ con đồng thanh nói,
"Chúng con trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đều nghe người lớn, người lớn nói họ gì chúng con liền họ đó."
Này gọi là mặt không đỏ tim không đập mạnh, một bộ giọng điệu tính tình tốt thương lượng tốt, khiến Tả Xuyên Trạch một bên theo bản năng nhớ tới đối thoại mấy năm trước ——
Tôi muốn trên anh.
Được.
"Tôi sớm muộn gì phải đem anh tạc nổ lên trời."
Ừ, cho em tạc nổ.
Dễ nói chuyện giống nhau, hắn không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi,
"Đó đều là di truyền gen gì?"
Tống Triết đương nhiên biết ý trong lời nói người này, mỉm cười đi lên trước nâng cằm hắn lên, nói dịu dàng,
"Thế nào, em thật giống như rất không vừa lòng?"
Con ngươi Tả Xuyên Trạch yêu mị từng micron* [M; 1 triệu micron (mm) = 1 mét (m)], lười biếng nhìn y chằm chằm, Không vừa lòng!
"Cơn tức ghê gớm thật …" Giọng nói của Tống Triết dần dần biến mất khi môi dính vào nhau, hai người càng hôn càng mạnh, mắt thấy sẽ chuyện hướng hình ảnh bị hạn chế, chợt dừng lại đồng loạt quay đầu hướng một bên nhìn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!