Chương 27: Dịu dàng

Trong khoảng thời gian nửa đêm này là khó khăn nhất, Tả Xuyên Trạch phải dùng đến tất cả ý chí sức lực mới có thể chống lại tàn bạo trong cơ thể, tinh thần của hắn tập trung cao độ vào trong cơ thể, gần như không nghe rõ Tống Triết nói gì, thế nhưng giọng nói kia lại rất êm tai, ấm áp dịu dàng, một chút chán ghét cũng không thấy.

Tả Xuyên Trạch chậm rãi mở mắt ra, tàn bạo cực đỉnh đã qua, dư âm tuy rằng vẫn còn nhưng không khó khăn để nhẫn nhịn, giọng nói như ngọc vẫn vang ở bên tai, lúc này vừa vặn đến lúc kết thúc,

"Được rồi, tôi nói xong, em nếu như còn không chịu nói tôi đây liền gác máy."

Tả Xuyên Trạch trầm mặc chỉ chốc lát, nghĩ đúng thật không có gì có thể nói với y, hơn nữa vừa rồi y rốt cuộc nói gì chính hắn vốn cũng không có nghe rõ, chỉ có thể nhẹ nhàng Ừ một tiếng.

Tống Triết nói ôn hoà,

"Vậy được rồi, tạm biệt."

Tiếng máy bận vang lên, Tả Xuyên Trạch chậm rãi để điện thoại xuống, quay đầu nhìn ngôi sao xa xa phía chân trời, không có giọng nói của Tống Triết, xung quanh lại lần nữa về yên tĩnh, trong cơ thể bạo ngược trở nên rất rõ ràng, hắn có thể tinh tường cảm giác được chấn động của đỉnh điểm qua đi dư âm vẫn kéo dài, một sóng lại một sóng hướng về phía trước dâng trào, mỗi một lần ập đều hận không thể đem ý chí của hắn tan rã, khiến hắn tan vỡ.

Hắn có chút không thể chịu đựng được nắm chặc tay, lại quên điện thoại còn đang trên tay của mình, chỉ nghe Rắc một tiếng truyền đến, điện thoại lại bị hắn bóp nát.

A —— rõ ràng nghĩ không còn bao nhiêu sức lực, vẫn còn biến thành như vậy … Hắn nhắm mắt lại tựa vào cây cột, ném vật trong tay, nghe mảnh nhỏ rơi trên mặt đất truyền tới tiếng lộc cộc.

Đúng lúc này không khí đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, mang theo một chút ý cười và bất đắc dĩ, nghe rất dịu dàng.

Tả Xuyên Trạch khẽ run lên, không có trợn mắt, chỉ nghe giọng thở dài ngay sau đó liền vang lên một âm thanh quen thuộc, ôn hoà như ngọc,

"Em lại bóp nát thứ gì đó, thói xấu này là ai dạy?"

Tả Xuyên Trạch lúc này mới chậm rãi mở mắt ra nhìn nguồn gốc của giọng nói kia, chỉ thấy dưới ánh trăng một người chậm rì rì bước vào đình, lớn lên thanh tú* [xinh đẹp:v], đường trang màu trắng trước có hoa văn màu vàng, chính là Tống Triết.

Tả Xuyên Trạch con ngươi cực đen nhìn y một chút, nhếch mi nói, Anh từ đâu đến?

Tống Triết cũng nhìn hắn một lát, chỉ thấy người này ngoại trừ đáy mắt biến thành một mảnh an tĩnh bên ngoài cùng lúc trước không có gì khác nhau, lúc này mới cười nói,

"Khu nội thành của thành phố S, lúc em bắt đầu không nói chuyện tới qua đây, chờ tôi nói xong cúp điện thoại vừa vặn đến nơi này."

Tả Xuyên Trạch gật đầu,

"Là Vệ Tụng mang anh vào đi."

Không phải là nghi vấn mà là khẳng định, Tống Triết cười nói,

"Em cũng vừa mới nói chú ấy đem tôi gửi gắm hy vọng, đương nhiên muốn dẫn tôi tiến vào, chú ấy còn để tôi mang cho em một câu, chú ấy nói cam nguyện bị phạt, có điều địa chỉ Phùng Ma của em cũng không phải chú ấy nói cho tôi biết, mà là bản thân tôi tra."

Y nói chậm rãi đến gần, cúi đầu nhìn hắn, lại cười nói,

"Em tự mình đứng lên hay để tôi ôm em?"

Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn y, Làm gì?

Tống Triết không đáp, mỉm cười cùng hắn đối diện, giống như đang đợi hắn ra quyết định, Tả Xuyên Trạch cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên, lại hỏi một lần,

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tống Triết ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi qua, lúc này mới cười nói,

"Không có gì, tôi chẳng qua là cảm thấy ở đây sạch sẽ mà thôi, cho dù không sạch sẽ lúc nãy cũng bị em chà sạch sẽ."

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, bỗng nhiên có loại cảm giác bị đùa giỡn, hắn một tay chống lên trên cây cột, tay kia bóp cằm của y, chậm rãi để sát vào, tà cười nói,

"Tôi vừa rồi hình như nói qua với anh người tôi hiện giờ muốn thấy nhất ngoại trừ Hắc Yến chính là anh, thế nào, từ động đưa tới cửa?"

Hắn nói xong vướn ngón cái chậm rãi vuốt ve bờ môi của y, cười nhẹ nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!