Người quản lí mắt thấy Tống Triết mắt chớp cũng không chớp nhìn Tả Xuyên Trạch bên cạnh ông, chỉ cảm thấy hơi lạnh chậm rãi từ đáy lòng tuông ra, nếu như bọn họ đều mặc đồ thường ngày của họ mà huênh hoang như vậy coi như xong, lúc này ông cũng không phải lo lắng như vậy, dù sao hai người cũng không thể nhận ra nhau, hành động trên cũng có chút thu liễm lại, nhưng là bây giờ tình hình lại là như thế này, ông căn bản không có biện pháp tưởng tượng hai kẻ biến thái này gặp nhau sẽ có kết quả gì.
Tống gia ở lục địa làm ăn rất rộng, hắc đạo bạch đạo đều có liên quan đến, nhưng mà phần lớn mấy năm gần đây địa vị của Tống Triết rất phát triển, người ngoài kiêng kị thế gia bọn họ nhất chính là bối cảnh hồng sắc [hồng sắc: màu đỏ, tượng trưng cho cách mạng và giác ngộ cao] lớn mạnh, thế hệ trước của Tống gia đều xuất thân cách mạng, thế hệ tiếp theo cũng tham gia chính trị, cũng liên quan đến lục quân hải quân, thẳng đến thế hệ Tống Triết nắm quyền mới dần dần bắt đầu đến nơi khác phát triển, mà có thể đúng là có bối cạnh lực lượng cường đại cho nên Tống gia chỉ cần ba năm thì không ngừng khuếch trương lên gấp năm lần.
Từng có rất nhiều người hỏi Tống Triết vì sao không đi làm chính trị, dù sao dựa vào tính cách của người này nếu như đi gia nhập chính trị nhất định như cá gặp nước, bởi vì y quá âm hiểm cũng quá tính toán, điển hình của việc ăn tươi nuốt sống, không đi gia nhập chính trị thật sự đáng tiếc.
Kết quả người này chỉ đơn giản cười cười, nhàn nhạt nói một câu Không thích liền không giải quyết được gì.
Tống Triết người này bề bộn luôn luôn xuất quỷ nhập thần, cho người khác cảm giác chính là một con rắn độc ẩn náo trong bóng tối tuỳ ý chuẩn bị tuỳ lúc hành động. Chỉ cần bị y để mắt tới, mi sẽ chết chắc.
Tống Triết năm nay mới chỉ hai mươi bảy tuổi, so với Tả Xuyên Trạch lớn hơn ba tuổi, y xuất đạo mới chỉ có mười bốn tuổi, so với Tả Xuyên Trạch xuất đạo sớm hơn năm năm.
Mà mọi người sở dĩ sẽ đem y đi so sánh cùng một chỗ với người xuất đạo trễ hơn y năm năm Tả Xuyên Trạch, ngoại trừ tính cách khiến người khác câm ghét ngoài ra còn có một phần lớn nhất chính là quần áo, Tống Triết đối với đồ mặc cũng có sự chấp nhất đến đáng sợ, Tả Xuyên Trạch thích mặc áo khoác đỏ, mà y thích mặc đường trang [1], vải vóc thượng hạng màu tuyết trắng mặt trên cũng dùng kim tuyến thêu đầy hoa văn phức tạp, cũng giống như áo khoác đỏ, đều là tốt nhất trong tốt nhất.
Nhưng mà lúc này y cũng không có mặc, cho dù vừa rối quản lí sớm đã gật đầu với Tống Triết một cái, nói một câu lễ phép Ngài Tống cũng không thể khiến Tả Xuyên Trạch suy đoán Tống Triết là ai, dù sao trên cái thế giời này họ Tống nhiều lắm mà.
Quản lí mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, lòng ông không ngừng mặc niệm: Anh ta không nảy sinh hứng thú với cậu ta, không có hứng thú với cậu ta …
Hai người cách càng ngày càng gần, lúc gặp thoáng qua thậm chí quản lí cũng ngừng thở, đợi được Tống Triết cả người đã đi qua bọn họ mới hơi dám thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó ông lại hít ngược vào một hơi, bởi vì Tống Triết từ bên người họ đã đi qua lại bỗng nhiên quay đầu lại kéo lấy cánh tay Tả Xuyên Trạch, bị lực mạnh kéo hắn dựa vào tường, đồng thời tay nắm lấy cằm hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu.
Người này trước mặt có làn da tái nhợt, cằm thật nhọn, môi rất mỏng, những cái này không tính là gì, chủ yếu là cặp mắt kia, con ngươi thật đen thật sâu, lông mi rất dài, khi hắn chớp mắt khiến người khác cảm thấy hắn cực kỳ yếu đuối chạm một cái liền có thể vỡ, mà khi hắn trợn mắt thì, cặp mắt sâu hoắc trong đáy mắt không chứa gì, giống như không một điểm sáng nào lọt vào, khi hắn chuyển động con người mà nhìn, ánh mắt kia giống như mê hoặc.
Thuốc độc.
Quản lí nghĩ một khắc kia trái tim của ông sợ đến nỗi không dám đập, rất sợ Tả Xuyên Trạch lại nỗi hứng làm thịt Tống Triết, dù sao Tống Triết không giống như đống rác rưởi [ý chỉ người mới bị TXT xử trảm ở trên] kia, không nói đến bản thân y có thế lực như thế nào, riêng gia đìng của y Tống lão gia thôi đã đủ làm rung động trong giới quân đội huống chi là Dạ Mị chứ, thế nhưng ông vừa muốn tiến lên hướng Tống Triết nói rõ đã bị Tả Xuyên Trạch lấy tay ngăn lại, sợ đến mức toàn thân ông toát mồ hôi lạnh.
Áo ngủ Tả Xuyên Trạch vốn dĩ đã rộng lại vừa mới bị lôi kéo nên càng mở rộng hơn, cổ áo của hắn hầu như bị tuột ra, vai áo của hắn thoáng cái bị tuột xuống triệt để, nhất thời nhìn thấy bên trong ngực hắn một chút không xót gì, hắn âm thầm giật giật ngón tay ở bên người, ánh mắt mê hoặc khẽ híp một cái, khoé miệng nhếch lên một tia mập mờ, biếng nhác hỏi,
"Thưa ngài đây, xin hỏi có chuyện gì không?"
Quản lí kia chỉ cảm thấy trái tim lộp bộp một cái toàn bộ tan nát, Tả Xuyên Trạch này rõ ràng đang trêu chọc y, làm cho Tống Triết không khống chế được rồi xảy ra chuyện gì lại làm thịt ông, không nói đến Tống Triết không biết gì, riêng ông là người hiểu rõ tình hình khi thấy áo ngủ của hắn tuột xuống trong phút chốc cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nét mặt Tống Triết vẫn lộ vẻ ôn nhu cười nhạt, điều này làm cho ông dù là người chứng kiến một loạt động tác như vậy vẫn không khiến người khác cảm giác có điểm thô tục nào cả, y híp đôi mắt xếch xinh đẹp mà hẹp dài, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn hắn một lát, nhưng thuỷ chung không làm thêm hành động gì khác.
Người này vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác không thể không chú ý, quả thực như thuốc phiện, y vẫn rất thích loại đẹp đẽ này, một vật hơi lẳng lơ, mà người trước mắt y chính là người hợp ý, bất quá … Đôi mắt Tống Triết hơi sâu một chút, mặc dù người này hiện tại biểu hiện thật vô hại thậm chí còn âm thầm khiêu gợi, thế nhưng y nghĩ hắn thực sự rất nguy hiểm, loại nhạy cảm này đã có sẵn trong máu, làm y không thể không tin sự suy đoán của mình.
Thực sự là đáng tiếc, nếu như trên người cậu ấy tà khí và máu tươi nhạt một chút không chừng mình đã đem cậu ấy về làm thú cưng rồi, dù sao xinh đẹp như vậy gặp không được mấy người.
Tống Triết âm thầm một trận tiếc hận, lui về phía sau một chút buông hắn ra, còn đưa tay ra có chút lịch sự thay hắn sửa sang lại quần áo xong, lúc này mới đơn giản vừa cười vừa nói,
"Không có việc gì, tôi chẳng qua là không nghĩ tới là — nhận lầm người mà thôi."
Tả Xuyên Trạch nâng khoé mắt nhìn y một cái, cười rất có thâm ý,
"Vậy anh thật là không cẩn thận a."
Đúng vậy, Tống Triết ý cười không giảm, hỏi,
"Nhưng mà để biểu đạt sự áy náy của tôi, bây giờ tôi muốn đi xuống tầng buôn bán, cậu có đi không?"
A? Tả Xuyên Trạch nhướng nhướng máy, lập tức nghĩ người này có chút ý tứ, hơn nữa từ lúc y vừa mới buông mình ra là có thể nhìn ra người này không bình thường, dù sao không phải ai cũng có thể nhận thấy được nguy hiểm tiềm tàng, không phát hiện được sẽ giống như bọn tạp nham kia chết không minh bạch, hỏi y, Bất cứ vật phẩm gì?
Đúng, Tống Triết lịch sự gật đầu,
"Cậu muốn xem vật phẩm gì cũng được."
Đi thôi.
Hai người nói đi là đi, chỉ để lại bóng lưng đi xa cho quản lí sòng bài may mắn âm thầm lau mồ hôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!