Chương 12: Mê loạn

Đôi mắt đen cực sâu không thấy đáy của Tả Xuyên Trạch, nhìn y một lát bỗng nhiên xoay người đè lên, đôi môi nhạt màu gợi lên nụ cười mờ ám giống lúc trước, tay cũng vòng qua phía sau lưng của y bắt đầu chậm rãi xoa dần từ xương sống,

"Tống thiếu gia, nếu anh đem tôi trêu chọc vậy phải trả một giá tương ứng, huống chi hiếm khi anh chủ động như thế, tôi không khách sáo."

Hắn nói xong liền cúi đầu hôn lên cổ y, một mực hôn lên vành tai, nhẹ nhàng cắn một chút cười hỏi, Có cần tôibóc temgiùm hay không? Hả?

Bởi vì mới tỉnh ngủ, tiếng của hắn nếu so với thường ngày biếng nhác hơn, bay vào trong tai như vậy, chậm rãi rung động dưới đáy lòng, đậm mùi mờ ám vô cùng.

Tống Triết ôm hông của hắn đột nhiên lật người lại, cười nói,

"Vẫn là câu nói kia, muốn"bóc

"cũng phải dựa vào kích thước để"bóc, y cúi đầu quan sát hắn một lần, nói,

"Cậu nhìn qua còn rất có tinh thần, cậu đã muốn chơi tôi cũng không khách sao."

Y học theo dáng vẻ vừa rồi của hắn hôn từ cổ đến sườn bên tai, y biết bên sườn tai là nơi mẫn cảm của người này.

Tả Xuyên Trạch không thể ức chế khẽ run lên, vội vàng nghiêng đầu né tránh, Tống Triết lại đem hai tay của hắn đặt chồng lên nhau hướng về phía trước, một tay đặt ở đầu giường, tay kia nắm cằm hắn không cho hắn động, lần thứ hai hôn lên, thậm chí còn lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.

Tả Xuyên Trạch lập tức thở dốc một tiếng, dùng sức vùng ra một chút cũng không vùng ra được, hắn lúc này mới phát hiện trên người mình không có bao nhiêu sức lực, thoạt nhìn thời gian hắn ngủ cũng không ngắn, hơn nữa thứ thuốc kia … Hắn ổn định hơi thở của mình, hỏi,

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Hắn mới vừa hỏi xong liền cảm giác được vành tai bỗng nhiên bị mút một cái, dòng điện tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, khiến hắn nhịn không được phát ra khẽ ra một tiếng rên rỉ.

Thứ âm thanh này giống như thuốc độc, bắt đầu nhẹ nhàng mở ra giữa không trung, khiến bầu không khí giữa bọn họ trong giây lát đó trở nên vô cùng mê hoặc.

Đàn ông lúc sáng sớm vốn dễ hưng phấn, Tả Xuyên Trạch gần như là trong nháy mắt liền nghe bên tai tiếng hít thở nặng thêm vài phần, tiếp đó chân của mình cũng bị mở ra xâm nhập không chút khách khí nào.

Tống Triết.

Tả Xuyên Trạch nhẹ kêu một tiếng, bên tai rõ ràng đang mút liếm khiến cơ thể hắn vốn đã không còn bao nhiêu sức lực lại giảm thêm một phần, thân thể hắn vẫn như cũ không khống chế được run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu, tận lực khiến tiếng nói của mình nghe bình thường,

"Tôi bây giờ không có thời gian đâu chơi với anh, tôi rốt cuộc đã ngủ bao lâu?"

Hắn nói lời này hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởi vì hắn biết Tống Triết và hắn là một loại người, bọn họ đều tuỳ ý, nếu ham muốn bị khơi gợi cũng sẽ không uỷ khuất chính mình thu tay lại, huống chi trên người hắn bây giờ không có bao nhiêu sức lực vừa lúc mặc cho người xâm lược, nếu như đổi lại hắn trong tình cảnh này cũng kiên quyết sẽ không chấm dứt, hơn nữa Tống Triết tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, nếu y bằng lòng buông tha mình mới gọi là gặp quỷ!

Quả nhiên, Tống Triết cúi xuống bên tai hắn cắn nhẹ một cái, giọng nói phủ một tầng khàn khàn nhàn nhạt,

"Cậu không chơi tôi chơi, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu trốn sao?"

Tả Xuyên Trạch liền nhịn không được thở dốc một tiếng, tay của Tống Triết dần hướng về phía trước men theo bắp đùi trong của hắn xoa từng tấc, chính xác bắt được trung tâm, đồng thời bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, Tả Xuyên Trạch tiếng nói cũng nhất thời phủ lên một tầng khàn khàn,

"Anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, tôi rốt cuộc ngủ bao lâu?"

Tống Triết ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không chứa tạp chất, cười nói,

"Cậu giống như đối với vấn đề này rất lưu ý, vì sao?"

Tay y vẫn không ngừng, ham muốn của Tả Xuyên Trạch hoàn toàn bị y khơi mào, đôi mắt cực đen nhuộm một lớp nước mỏng, nhìn qua càng phát ra sự mị hoặc, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Triết, hỏi,

"Có đúng hay không hai ngày?"

Tống Triết biểu tình không đổi, từ chối cho ý kiến, cười nói,

"Cậu nếu đáp ứng tôi hai điều kiện tôi sẽ nói cho cậu biết."

Tả Xuyên Trạch liền nhấc chân đạp, lại nửa đường dễ dàng bị Tống Triết nắm cổ chân một lần nữa đè trở lại, tiếp đó cơ thể hắn một lần nữa bị đè xuống, Tống Triết cắn một cái bên tai hắn, thẳng đến khi y nghe được tiếng rên rỉ phát ra không ức chế được mới buông hắn ra, cười nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!