Kim Thạch nhắm tịt hai mắt giả chết, tiếc rằng ánh mắt dạt dào lửa nóng của Lưu Triệt cháy phừng phừng trên mặt, làm cho sắc mặt gã đông cứng, tròng mắt bên dưới mí mắt đảo mòng mòng.
Lưu Triệt nhào tới: "Chàng Kim…
"Kim Thạch rùng mình một cái, lừa mình dối người càng nhắm mắt chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi, cả mặt đều nhăn nhó bí xị. Lưu Triệt đến chết không buông:"Chàng Kim, chàng đúng là kẻ phụ bạc…."
Kim Thạch tà tà theo ghế dựa, vô thanh vô tức trượt xuống chân ghế. Sau đó vừa mở mắt, nụ cười ngọt ngào của Lưu Triệt lù lù trước mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, chóp mũi của hai người cách nhau hai xăng ti mét.
"Chàng Kim, chàng làm thiếp tâm can chua xót."
Lưu Triệt bưng mặt, khóc tu tu,
"——Chàng vừa thấy gái đẹp liền mất hồn, tự đâm đầu vào lửa, lại còn cố tình kéo thiếp vào…. Giờ hay rồi, hai cái bánh chưng cùng một nồi, chàng muốn bảo thiếp cùng chàng đồng sinh cộng tử hay sao?"
Trong xe nhỏ hẹp, hai tên cầm súng ngồi hai bên, kẹp ở giữa là chàng Kim và nàng Lưu bị trói gô; ngồi trước là lái xe và tên mặc tây trang, tên mặc tây trang nhìn qua kính chiếu hậu, hứng thú dào dạt xem kịch vui.
Kim Thạch run rẩy lẩy bẩy quay đầu đi, bị Lưu Triệt véo tai kéo lại; quay đầu sang hướng khác, lại bị Lưu Triệt véo má, từng chút từng chút xoay cằm về.
Kim Thạch đau đến nước mắt lưng tròng: "Sao lại trách tôi, ông đây thấy sắc hồ đồ, gặp gái đẹp là hồn xiêu phách lạc, nào có ai không biết!"
"Nhưng chúng ta còn đang chạy trốn!"
"Một mình chạy trốn thành ra cô đơn khao khát thôi!"
"Cái gì mà một mình! Tôi không phải người chắc? Tôi không đang chạy trốn chắc?!"
"…….. Cậu đâu phải mỹ nhân……"
"Không phải mỹ nhân liên quan gì, chính vì gái đẹp mà chúng ta mới chạy được không lâu lại rơi vào lưới đấy!" Lưu Triệt phẫn nộ tóm lấy Kim Thạch ra sức lắc,
"Lần sau chỉ được nhìn tôi, không được nhìn mỹ nhân! Nghe rõ không hả? Lần sau chỉ được nhìn tôi! Trong mắt anh chỉ được phép có tôi! Không cho nhìn người khác! Nếu không tôi moi tròng mắt anh ra!"
……..
"Anh thắng," Trịnh Bình thản nhiên tắt màn hình theo dõi đi, "Kẻ thổ lộ trước là Lưu Triệt.
"Sở Tịch ngồi trên ghế bành cao cao, sắc mặt âm tình bất định. Trịnh Bình sung sướng chạy tới, cúi người nhìn xuống mặt Sở Tịch, đưa tay đặt lên tay vịn ghế, yên lặng vây Sở Tịch vào khoảng không nho nhỏ trước ngực mình,"——Dám đánh cược thì dám chịu thua…. Câu này em nói, đúng không?
"Sở Tịch đứng phắt dậy. Động tác mạnh đến mức suýt đụng vỡ cằm Trịnh Bình. Ghế tay vịn vì bị va chạm bất ngờ nên cọ sát xuống nền, cùng lúc đó Sở Tịch quay trở lại, vài bước xông thẳng ra cửa phòng ngủ. Vươn tay vặn tay nắm cửa, khóa cửa kêu lạch xạch, vững vàng chặn đi lối thoát. Vặn tiếp, không động đậy. Vặn cái nữa, vẫn nguyên xi. Sở Tịch xoay người dựa vào cánh cửa, Trịnh Bình không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt y, cười âm hiểm, thong thả khoái trá, thỏa thuê đắc chí. Sở Tịch ép mình bình tĩnh:"Tôi gọi người nè."
"Gọi đi," Trịnh Bình khích y, "Gọi đi, kêu to chút."
Sở Tịch hít sâu một hơi, gào to: "Đổng——"
"Đừng gọi cổ, giờ này cổ đang bộn bề nhiều việc."
Trịnh Bình từ trong túi quần lôi ra một lọ nhỏ trong suốt, mỉm cười quơ quơ: "Thấy gì đây không?….. Phấn nền Đổng gia đại tiểu thư mới mua, tâm can bảo bối coi như tính mạng, bây giờ cổ chắc đang lật hòm đảo hộp trong phòng, tìm xem tiểu tâm can của cổ đâu…."
Sở Tịch há hốc, mãi lâu sau mới thốt được hai chữ: "…… Đê tiện!"
Trịnh Bình tiện tay quẳng lọ phấn nền đi, sau đó Sở Tịch cảm thấy một đôi tay vô cùng xấu xa vô cùng đáng ghét, ngựa quen đường cũ lần mò ở nơi nhạy cảm nhất sau hông y.
Nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh, mang theo một chút ý vị mờ ám cùng tình sắc, dần dần thẩm thấu vào da thịt, len lỏi vào không khí xung quanh hai người.
Sở Tịch nâng mắt nhìn Trịnh Bình, người kia dễ dàng nhìn ra ánh nước dưới đáy mắt y. Người này thật xinh đẹp, khi y nghe lời, ánh cười như xuân sắc kia có thể khiến kẻ khác thần hồn ngơ ngẩn, thần trí điên cuồng.
Nụ hôn lớt phớt lặng lẽ tấn công dọc theo cổ, đôi môi ẩm ướt để lại những dấu vết đầy chiếm hữu sau vành tai. Sở Tịch như đứng không vững đưa tay đỡ trước ngực Trịnh Bình, sau đó môi hôn dần dần nhích lên, dần dần sâu hơn, môi lưỡi quấn quít, mang theo vị ngọt của máu tươi hòa trộn.
Ánh sáng xuyên qua lớp màn, mơ hồ phác họa hình bóng của hai người đang quấn lấy nhau, như thể uyên ương rỉa cánh, chậm rãi khơi lên xuân tình——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!