Chương 48: (Vô Đề)

Lưu Triệt gọi điện cho Trịnh Bình:

"Ê bao giờ anh mới chịu về, ông đây chịu hết nổi rồi! Kim Thạch ngày nào cũng đến ngồi lù lù ở phòng làm việc, chân nọ gác chân kia ngồi đọc tạp chí khiêu râm! Lúc nào có người đến báo cáo công việc là hắn đọc to mấy đoạn miêu tả bậy bạ! Bây giờ người ta đều nghi ngờ ông đây với đồ chết tiệt kia có gian tình…"

Đợi vài giây, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười thong thả ung dung của Sở Tịch: "…. Gian tình gì cơ?"

"….." Lưu Triệt đáp:

"Ai da cậu Sở! Ngài dạo này ăn uống làm sao? Ngủ nghỉ điều độ chứ? Tinh thần thế nào? Ngài giữ sức khỏe nha! Nghe nói gần đây trời chuyển lạnh, nhớ mặc nhiều áo…."

"Nghe nói cậu quyến rũ vệ sĩ thân cận của tôi?"

Lưu Triệt hình như dây thanh quản bỗng nhiên bị nghẹn mất rồi, hắn lén lén lút lút trốn ở góc hành lang, nơm nớp ngó cái tên Kim Thạch đang ngông nghênh đắc chí ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt như vừa nuốt chửng một cân khổ qua.

"Vậy là không được đâu, Lưu Triệt," Sở Tịch nói,

"Kim Thạch hắn là người vô cùng chất phác lại ngay thẳng, sâu thẳm trong tâm hồn hắn thực ra vẫn hằng khao khát một tình cảm chân thành. Tên nhóc đó dù đầu óc có ngu si——vẫn thua Trịnh Bình——nhưng thần kinh không hề lỗ mãng, là kẻ rất dễ bị tổn thương đó. Tay chơi như cậu đùa vui trác táng một lần coi như xong chuyện, đến lúc cậu làm tổn thương trái tim đơn thuần non nớt của Kim Thạch, cậu lấy gì ra mà đền người ta đây?"

"…." Lưu Triệt đáp: "Tôi sai rồi."

Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng mỉm cười gật gù tự đắc của Sở Tịch, đoạn nghe thấy Sở Tịch bâng quơ hỏi: "Nhân tiện nói đến trở về nè Lưu Triệt, lâu lắm không gặp, con cún nhà tôi vẫn khỏe chứ?"

Bộ não Lưu Triệt vận hành hai giây, sau đó phản ứng lại: "Khỏe! Khỏe cực kì!

"Đương nhiên khỏe rồi, Trịnh Bình coi nó như sinh mạng, mỗi ngày dỗ ăn đến ú na ú nần, bố trí vài người chuyên chơi đùa với nó, chưa kể ngày ba bữa sơn hào hải vị. Con chó nhỏ được nuôi như vậy làm gì mà không khỏe?"Tôi nhớ chó nhỏ quá," Sở Tịch vênh mặt hất hàm sai khiến,

"Mang nó tới cho tôi, nhớ phải cưng chiều nó, nó là đứa nhóc nhút nhát hay xấu hổ. Nhớ phải chuẩn bị thức ăn tươi cho nó, nhớ phải giữ ấm lúc đi thuyền, gió biển lớn không được để lạnh——A được rồi, đi trực thăng tới đây đi, đi thuyền lâu tôi sợ nó chán."

Lưu Triệt lặng lẽ hóa thành tro.

Hóa thành tro xong hắn cố lấy dũng khí hỏi Trịnh Bình thế nào Trịnh Bình làm sao không thể nghe điện, đúng lúc dũng khí của hắn được sạc đầy chuẩn bị mở miệng ra hỏi, Sở Tịch bỗng xen vào một câu, thẳng thừng cắt đứt nỗ lực cuối cùng của hắn:

"——Đúng rồi Lưu Triệt, Trịnh Bình nói anh ta đang ốm, tôi sợ anh ta lây bệnh cho con cún, sẵn đuổi anh ta ra phòng khách ngủ rồi. Cậu cần gọi anh ta nghe điện thoại không?"

Lưu Triệt chậm rãi cúp điện thoại, chậm rãi buông thõng tay, chậm rãi ngẩng đầu, mang theo vẻ quyết tuyệt, sắc bén, vì nghĩa quên thân, rảo bước tiến vào phòng làm việc.

Phải rồi, cho dù trong đó vẫn còn tên sát thủ thân cận bên Sở Tịch; phải rồi, cho dù đại công tử hung ác Sở Tịch vẫn dùng thế lực của mình cực lực thâu tóm toàn bộ tập đoàn Trịnh gia khiến một tia sáng cũng lọt không nổi; phải rồi, cho dù Lưu Triệt biết mình chỉ là một vai phụ nhỏ bé, dưới ánh mắt tuyệt thế thần công giết người không dao của Sở Tịch hắn không trụ nổi một phút mà đã buông đao vứt kiếm chạy sun vòi…

Nhưng lúc này đây!

Con giun xéo lắm cũng quằn!

Hắn sẽ không đời nào chịu nhìn lãnh thổ của mình——phòng làm việc ——bị đô hộ một cách nhục nhã!

Tình hình này nhất định phải chấm dứt!

Lưu Triệt uỳnh một tiếng tông cửa phòng làm việc, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rảo bước tiến vào, một tay ôm trọn giấy tờ cùng máy tính trên bàn, tuyên bố với Kim Thạch hãy còn đang kinh ngạc: "……Được, anh không đi, tôi đi!"

Sau đó hắn lật đà lật đật ôm cái mớ ngồn ngộn kia, từ phòng làm việc của mình chạy vắt giò lên cổ.

__

Kim Thạch vì sao dám nhận định Lưu Triệt là một kẻ rất chi mờ ám, đây hoàn toàn nhờ có giác quan của gã. Kim Thạch làm sát thủ đã lâu năm, hơn nữa còn là loại sát thủ liều mạng nhất tàn bạo nhất, hơn nửa cuộc đời gã là lang bạt khắp nơi, thế nên có một trực giác siêu việt đối với rất nhiều rất nhiều thứ.

Kim Thạch không phải lính tập kích hiện đại chuyên nghiệp, loại đó cũng được gọi là sát thủ, nhưng tất cả những gì bọn họ làm chỉ là ẩn núp, ngắm bắn, nổ súng, rút lui mà thôi.

Kim Thạch thiên về thực chiến giáp lá cà, sở trường của gã là tận dụng tất cả vật dụng để hoàn thành mục tiêu, đôi khi là súng, đôi khi là dao, đôi khi là gậy gộc, có khi chỉ cần một chiếc bút bi là đủ.

Gã đích xác là một cỗ máy giết người, tàn nhẫn, vô tình, bản tính lông bông, không câu nệ tiểu tiết nhưng thận trọng hơn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!