Chương 39: (Vô Đề)

Phòng vệ của Kha Dĩ Thăng không thể nói là nghiêm mật nhất, đứng đầu phải là cậu cả nhà Sở gia; bảo vệ Kha gia tính ra chỉ nhiều bằng một nửa thế gia thông thường, dù sao hệ thống cũng lạc hậu, hoạt động không theo kịp thời, gia tộc lâu đời tựu chung đều gặp phải những vấn đề kiểu kiểu như thế.

"Ám sát so với cạnh tranh rõ ràng ít mạo hiểm hơn, mấu chốt là làm sao dụ được Kha Dĩ Thăng ra." Trịnh Bình gấp lại văn kiện, dựa vào lưng ghế xoa bóp trán, "Nghe nói cha già kia thủ đoạn có thừa, bình thường không tùy tiện ra khỏi nhà đi tới nơi nguy hiểm, có phải không?"

Lưu Triệt gật gật đầu: "Ra ngoài đều có một huyện người đi theo, có khi gọi Kim Thạch ra tay thử xem."

Kim Thạch đang ngồi bên cạnh, nghe thế lập tức quay đầu làm bộ thưởng thức cây cối bên ngoài. (. shenyaying. wordpress. com)

Trịnh Bình hai ngày nay đều tất bật nghiên cứu sự tình Kha gia. Kha Dĩ Thăng kẻ này, vừa có dã tâm, thực lực, kiềm chế cùng bình tĩnh, hắn có thể căn thời gian thích đáng để đưa ra một khoản đầu tư thích đáng, nắm được thời điểm lợi nhuận lớn nhất để đánh bắt một mẻ bội thu.

Gừng càng già càng cay, Sở Tịch theo Kha Dĩ Thăng học hỏi từng ấy năm cũng chỉ học được lớp ngoài, huống chi là dân ngoại đạo như Trịnh Bình.

Cường long không áp được rắn nhà, Sở Tịch chính là rắn độc, Kha Dĩ Thăng lại là con rồng đầu sỏ. Muốn giải quyết người này từ chính diện phải chăng chỉ là nói suông?

Khi Trịnh Bình quay về phòng ngủ Sở Tịch đã tỉnh rồi, một chiếc áo t

-shirt trắng giản dị, quần bò lam nhạt, thắt lưng hững hờ, vừa tắm xong đứng trước gương lau tóc.

Tuy rằng cách hình dung này không phù hợp lắm với một chàng trai trẻ, nhưng giọt nước lăn xuống sườn mặt, thật sự có cảm giác ánh lên sắc trắng ngần.

Trịnh Bình đi tới sau lưng y, một tay nhẹ nhàng đặt lên vòng eo, một tay cầm lấy khăn bông vuốt lên tóc y: "Cảm thấy thế nào?"

Cười xấu xa hỏi một câu, sắc mặt Sở Tịch lại không chút thay đổi vẫn lạnh như tiền: "Coi như bị chó cắn một nhát."

Trịnh Bình đen mặt một hồi:

"…. Chó cắn em đâu có sướng vậy?"

"Anh so với chó mạnh hơn một chút," Sở Tịch quay người cầm khăn đi mất,

"—— Bảnh mắt ra đã cùng Lưu Triệt bàn bạc cái gì? Lại mưu sát Đổng Sa tiếp à?"

Trịnh Bình cười ha hả không đáp, lúc này di động Sở Tịch từ bên ngoài kêu sập trời, Sở Tịch nhanh chân ra ngoài tiếp điện thoại, giọng nói chẳng biết vì sao nhỏ đi vài phần.

Trịnh Bình nổi máu nghe trộm, bám vào bờ tường nghe nửa ngày, láng máng nghe được Sở Tịch nói "Được rồi", "Tôi với anh ta đến", sau đó nói thêm vài phút rồi dập máy.

"Ai đó?

"Trịnh Bình ló đầu ra đáng thương hỏi. Sở Tịch đầu không ngoảnh lại:"Kha Dĩ Thăng."

Trịnh Bình lập tức giãy nảy: "Hắn muốn làm cái gì?"

"Tìm tôi ăn cơm, gọi anh cùng đến."

Sở Tịch chỉnh chang một chút rồi đi ra cửa, sắc mặt y không hề có chút biến đổi, lại nói "Trưa nay ra quán cơm dưới lầu ăn" tỉnh rụi. Trịnh Bình tóm lấy tay y hỏi:

"Chúng ta không đi được không? Lão già đó có ý gì, mời hai chúng ta ăn cơm?"

Dáng vẻ Sở Tịch cực kì khó chịu:

"Anh hỏi cái này làm gì? Hắn dù sao trên danh nghĩa cũng là bề trên của tôi, anh muốn cùng tôi làm thế nào qua mắt hắn! Gọi là bái kiến cha mẹ! Trịnh Bình cái đầu anh làm từ bánh bao à?"

Bái kiến cha mẹ cũng không thèm bái cái loại cha mẹ này nhá. Trịnh Bình trong bụng oán thầm tổ tông mười tám đời nhà Kha Dĩ Thăng, sau đó không tình không nguyện theo Sở Tịch xuống lầu lên xe, Kha Dĩ Thăng mời bọn họ ăn tại một phòng riêng của khách sạn nhà mình, bước vào là một hàng vệ sĩ Tây trang đứng đón, lễ tân tiếp khách xinh đẹp cung kính dẫn hai người họ lên lầu, dừng bước trước một cánh cửa gỗ xoan đào, làm động tác "mời": "Kha tiên sinh đang ở trong chờ hai vị, mời Sở thiếu gia và Trịnh tiên sinh vào."

Sở Tịch vươn tay đẩy cửa, đột nhiên liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng hỏi: "Cô mới tới à?"

Cô gái lễ tân tươi cười: "Cảm ơn cậu Sở quan tâm, tôi là A Thấm."

Sở Tịch gật gật đầu, bâng quơ một câu: "Tên hay đấy." Sau đó đi vào cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!