Chương 38: (Vô Đề)

Trịnh Bình cứ đứng đực mặt giữa đường cái, hai tay còn bám trên vai Sở Tịch, cúi đầu thở hổn hển hồi lâu, nhướng mắt lên cười: "Em muốn anh chứng minh thế nào?

"Gương mặt hắn vẫn đầm đìa mồ hôi, vài giọt còn chảy theo mai tóc xuống sườn mặt, nhưng nét mặt khẽ tươi cười, tràn ngập dịu dàng, thỏa mãn cùng ti tỉ thứ khác, giống như đang có xúc cảm hạnh phúc vô cùng. Sở Tịch đột nhiên có cảm giác chướng mắt sao đó, trầm mặc hồi lâu rồi lạnh lùng đáp:"Thôi được, anh thật có lòng cũng khỏi cần chứng minh.

Tôi đói, đi chỗ nào ăn?"

Trịnh Bình há hốc mồm sửng sốt nửa ngày, Sở Tịch quay đầu định đi, Trịnh Bình vội vàng kéo bà xã lại:

"Đi đi đi chúng mình ăn cơm đi ăn cơm đi, em muốn ăn gì? Anh đây bao tất!"

Sở Tịch không thèm đáp, cười nhìn hắn trong chốc lát, nói: "Ừm….. Anh biết nấu cơm không?"

Trịnh Bình về nhà lôi chảo lôi xoong loảng xà loảng xoảng xắn tay vào bếp, không cần ai giúp đỡ. Đầu bếp nhìn xem ông chủ cắm đầu đánh trứng, không nhịn được muốn xông vào giúp, nào ngờ phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh uể oải:

"Thằng bỏ mợ nào mời ông đến ăn cơm? Anh hay đầu bếp nhà anh?"

Đầu bếp giật nảy một cái, quay đầu nhìn, ngồi trên sô pha phòng ăn là một người đẹp, người đẹp nọ vắt chân đọc sách, một tay đỡ trán một tay vân vê trang giấy, hàng mi dài khẽ chớp, khóe mắt liếc nhìn người.

Trịnh Bình lập tức nghiêm túc phê bình ông đầu bếp:

"Làm cái gì vậy cha, đã bảo hôm nay mọi người nghỉ phép về nhà đi cơ mà? Mau đi mau đi!"

Đầu bếp cong đuôi chạy mất dép. (. shenyaying. wordpress. com)

Sở Tịch cười thầm trong bụng, chỉ nghe trong bếp liên tiếp truyền ra tiếng xoong nồi thúng mủng leng keng lốp bốp, một lúc sau đột nhiên dội tới tiếng dầu bắn ầm ĩ, tiếp theo là tiếng Trịnh Bình kêu thảm: "Óa!"

Sở Tịch tỉnh queo lật một trang sách: "Gì nữa đây?"

Trịnh Bình tội nghiệp mách: "Ông đây hổng biết chiên thịt……"

Sở Tịch lạnh lùng nói: "Anh đúng là cục mịch, đến rau cũng không biết xào, định để tôi về sau mỗi ngày đều xào rau cho anh ăn chắc?"

Trịnh Bình đứng tại chỗ chào cờ mười phút, trong lòng thầm niệm mỗi ngày a mỗi ngày, mỗi ngày về sau. Đang trong cơn hạnh phúc lâng lâng, Sở Tịch đi tới đứng sau lưng hắn, vươn tay qua nhẹ nhàng đặt lên tay hắn: "Không được giơ nồi cao như vậy….

"Bọn họ cách nhau gần như vậy, khi Sở Tịch nói chuyện hô hấp nhè nhẹ phả vào gáy Trịnh Bình, mang theo hơi thở nóng rực phảng phất. Trịnh Bình đột ngột trở tay đặt lên tay y, thấp giọng hỏi:"Em biết nấu cơm?"

"Biết chứ."

"Sao biết vậy?"

"Hồi trước đi du học nước ngoài, một thân một mình, cái gì cũng phải tự làm hết, chẳng nhẽ còn có người chạy theo hầu."

Sở Tịch chỉnh bếp điện cảm ứng lên mức nhiệt cao, thuần thục xào mì hải sản:

"Hồi mới đầu thấy khổ muốn chết, một mình lang thang bên ngoài, cái gì cũng không biết làm, ngẩng lên chẳng có nổi một người thân. Có lúc bụng đói cũng không ăn, đói tới đói lui rồi cũng hết, dần dần đến giờ cơm lại không muốn ăn nữa, thường xuyên đau dạ dày…. Giờ nhớ lại lúc đó, cảm nhận sâu sắc nhất chính là một chữ"đói"."

Y quay đầu cười với Trịnh Bình: "Sau này khỏe re rồi, tự mình biết làm. Cả khi về Hongkong gặp Kha Dĩ Thăng, nếu không có ông ta đời tôi đã rẽ sang hướng khác rồi."

Y tắt bếp đi lấy đĩa, bỗng nhiên bị Trịnh Bình nắm thật chặt tay. Người kia thật lâu không nói gì, mãi sau mới nghẹn ngào: "Giá mà lúc đó có anh….."

"Có anh ở đó càng thảm."

"Vì sao?"

Sở Tịch thở dài, bình tĩnh rút tay về, quay người cầm lấy chiếc đĩa ăn tám cạnh kiểu Đức: "Vì anh là đồ không bao giờ để ý đến tâm trạng người khác, hồi đó tôi không quyền không thế không kinh nghiệm, trừ cái mặt với cái đầu ra thì chẳng có gì, gặp anh còn khổ hơn, biết đâu bị hành cho tơi tả.

"Trịnh Bình phút chốc thấy thật xót xa, hắn im lặng theo đuôi Sở Tịch, xem y dọn bàn ăn, đứng dậy lấy dao dĩa, lấy nước ấm thong thả rửa tay. Đến khi thấy Sở Tịch ngồi trước bàn ăn, nhịn không được bèn hỏi:"….. Em biết Kha Dĩ Thăng vì sao giúp em không?"

Lời vừa nói ra đã thấy không nên, vội vàng thu lại: "Anh không có ý đó…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!