Ngày đặt chân tới Hongkong, Lưu Triệt phát điên. Hắn vừa mò vào cửa Kha gia, Sở Tịch đã đích thân đứng chào đón tại cửa, vừa thấy hắn xuống xe là lập tức tay bắt mặt mừng. Lưu Triệt thấy đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp kia, bỗng chốc lên cơn đau tim, muốn vùng vẫy cũng đành chịu thua, nụ cười trên mặt Sở Tịch từ bi vô hạn, lực trên tay lại mạnh đến kinh người, ôm chặt lấy cánh tay Lưu Triệt mà nói: "Chẳng phải chú em nhà họ Lưu đây sao?
Người ta nhớ cậu muốn chết mà!"
Lưu Triệt lắp bắp: "Khôngkhôngkhông, cậu Sở hai chúng ta không….. Cái mà…. Không quen….."
Sở Tịch khoác vai hắn lôi vào cửa, vừa đi vừa thân mật ôm lấy hắn: "—— Anh em một nhà mà nói không quen cái gì? Hai anh em mình với nhau mà, chẳng bõ chú em nhớ nhung, Đổng Sa cũng nhớ cậu hoài, may mà có tôi ngăn chứ không cô ấy đòi đi gặp cậu không biết chừng, cậu xem cả ngày bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn mà cô ấy ngày nào cũng nhắc đến cậu, còn đòi hôm nào đến thăm hỏi cả họ hàng hang hốc nhà cậu cơ…."
Lưu Triệt lập tức hóa điên luôn.
Bên trong đại môn là bữa tiệc rượu ngoài trời, Kha Dĩ Thăng bố trí tiệc lưu động ba ngày ba đêm cho cả thuộc hạ của khách, phô trương như vậy ở Hongkong cũng chẳng mấy khi thấy, vào cửa là một làn gió thơm ùa tới, chỉ thấy toàn tây trang giày da, ăn uống linh đình, tiếng cười lanh lảnh của chị em phụ nữ vang vọng khắp nơi. Lưu Triệt cũng không biết mình được mời hay bị ép, chỉ thấy đầu óc choáng váng như say xe, hận không thể quỳ rạp xuống dập đầu nhận tội:
Cậu Sở ơi tui sai rồi tui sai rồi thực ra tui đi nhầm đường đó tui không có tới dự tiệc Kha gia đâu tui là tui qua nhà bên kia mua nước mắm mà…..
Đúng lúc Kim Thạch đang tiếp chuyện khách khứa cùng đám người đẹp, Sở Tịch nửa ôm nửa kéo Lưu Triệt đi qua bên cạnh hắn, đầu không ngoảnh lại ném cho một câu: "Người đâu?"
Kim Thạch nhảy dựng lên: "Có! Thưa sếp!"
"Người đâu?" Sở Tịch hỏi, "Khách quý nhà Lưu tiên sinh đâu?"
Lưu Triệt vừa nghe đã vã hết mồ hôi, đen đủi bị Sở Tịch uy hiếp đi vào cổng lớn biệt thự, rẽ vào một phòng tiếp khách. Sở Tịch tự mình ấn hắn ngồi xuống sô pha, tự mình rót trà cho hắn, lại tự mình tiện tay đóng cửa, cười rạng rỡ nhìn Lưu Triệt hỏi: "Cậu run cái gì? Trời lạnh không quen hử? Tôi bảo bọn họ bật máy sưởi nhé?"
Lưu Triệt lắp bắp: "Không không không không không cần, tui tui tui tui tui về là được, tui nghĩ rồi, hai người chúng ta ở riêng trong căn phòng thế này không không không không không ổn."
Sở Tịch dịu dàng ấn gã xuống: "Có sao đâu có sao đâu, cậu run cái gì! Chẳng nhẽ cậu sợ tôi?"
Lưu Triệt vừa định nói gì lại câm miệng, ánh mắt Sở Tịch chằm chằm nhìn hắn, chầm chậm, chầm chậm tới gần. Mắt Sở Tịch bình thường rất đẹp, lông mi dài thượt, đuôi mắt cong lên, khi y nhìn Lưu Triệt, Lưu Triệt thậm chí bỗng chốc thấy được hình ảnh chính mình trong đáy mắt. Vài giây đồng hồ ngắn ngủi lâu như vài thế kỉ trôi qua, thời gian lơ đễnh ngừng trệ, cả thế giới đều yên tĩnh, tiếng tim đập thình thịch cùng tiếng hít thở không che dấu nặng nề đến đinh tai nhức óc.
Sở Tịch nhìn thẳng vào mặt Lưu Triệt, mũi chạm mũi, đoạn vươn tay, khẽ khàng xoa lên vệt nước trên sườn mặt Lưu Triệt: "Nè, chỗ này có vết nước trà."
"…….." Lưu Triệt mềm nhũn ngã nhào trên ghế sô pha.
Sở Tịch đứng lên nét mặt bình thản ra lệnh: "Kim Thạch mang người vào!"
Cửa bị đẩy ra, Kim Thạch lôi gã sát thủ bị tóm hôm nọ quăng lên thảm. Lưu Triệt rốt cuộc cũng không cố ra vẻ người lịch sự, mới liếc nhìn đã nghẹn họng, muốn nôn cũng chẳng nôn được, sau đó sắc mặt cực kì khó coi quay đầu lại hỏi: "Cậu Sở thế này là làm gì?"
"Chẳng làm gì cả," Sở Tịch thong thả phẩy tay, lướt qua bên người Lưu Triệt, "—— Tôi quyết định đính hôn, ngày lành không thể vương mùi máu, người này trả cho cậu, nhớ xác nhận."
__
Buổi họp mặt thời hạn ba ngày, Trịnh Bình ngày thứ hai mới mò tới. Vừa đặt chân lên đất Hongkong đã nhận được điện thoại của Lưu Triệt: "Nè Trịnh Bình! Nhanh chân lên! Cậu Sở nhà anh thay lòng đổi dạ rồi!"
Trịnh Bình giãy nảy: "Ai? Đổng Sa à?"
Lưu Triệt đáp: "Cậu ta nói là Đổng Sa, nhưng tôi thấy còn có cả Kim Thạch. Khụ, hồi ở đại lục sao anh không xử đẹp hắn luôn? Thả hổ về rừng, đúng là thả hổ về rừng." (Xử rồi lấy ai cho bạn JQ ¬‿¬)
Trịnh Bình thấy không ổn, tình địch xuất hiện, vừa xuất hiện đã có tận hai đứa. Hắn ở Hongkong có một khu bất động sản, lúc này quay về uống miếng nước cũng không xong, lập tức gọi người phát thiệp mời Sở Tịch.
Sở Tịch trước giờ chẳng quan tâm người khác, lần này bỗng dưng vui vẻ đến, lúc từ trên xe bước xuống còn ôm vai Đổng Sa, một tay xoa bóp huyệt thái dương, ra chiều mệt mỏi lắm, Trịnh Bình mòn con mắt đứng ngóng y ở trước cửa, vừa thấy y bộ dáng mềm nhũn thế kia, định nói gì cũng quên mất, đến chân tay cũng chẳng biết để chỗ nào. Đường đường là đại nhân vật nắm giữ một phương, giờ phút này chẳng khác nào học sinh tiểu học.
Lưu Triệt lẽo đẽo theo Trịnh Bình trên đường đi, lúc này bám sau Trịnh Bình nhìn hết tất thảy, thầm nghĩ xong rồi, trận còn chưa đánh, khí thế đã thua tơi bời.
Sở Tịch chậm rãi ung dung cởi áo khoác đưa cho Đổng Sa, Đổng Sa lại đưa cho thuộc hạ cất kĩ; đoạn bưng lên chén trà men xanh trấn Cảnh Đức (địa danh nổi tiếng làm gốm sứ), ưu nhã thổi đi mấy cọng trà nổi lên, uống một hơi, không buồn ngẩng đầu lên hỏi: "Trịnh tiên sinh tìm tôi có việc?"
Trịnh Bình vừa nghe giọng nói ngày nhớ đêm mong vang bên tai mình, nhất thời thớ thịt toàn thân trên dưới lập tức căng thẳng, nếu có chuyên gia đến xét nghiệm nói không chừng adrenalin đều tiết ra quá liều.
Âm thanh nói chuyện của hắn không ra hơi: "Cũng chẳng có chuyện gì to tát, mới nghe nói em sắp đính hôn…."
Sở Tịch lãnh đạm nói: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!