Chương 35: (Vô Đề)

Tình hình là chủ nhà đang thi….

…. Nên là tháng này đành post 1 chương vậy. Hẹn cuối tháng gặp lại ( ̄▽ ̄)ノ

(có bạn trẻ nào vẫn thi giống ta hêm? ;__; cố lên nào)

Trịnh Bình trực tiếp bế Sở Tịch đi vào hành lang, co giò đạp cửa, nội thất trong thư phòng hiện ra trước mắt.

Hắn gần như chẳng còn kiên nhẫn đi ngắm thư phòng Sở gia trang trí tinh mỹ tuyệt luân ra làm sao. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ lên tấm đệm đỏ thẫm trên giường, chiếc giường lộng lẫy biến ảo mơ hồ. Sở Tịch nặng nề ngã xuống giường, vừa định đứng lên đã bị đè xuống.

Một chân Trịnh Bình chắn ngang người y, cả người quỳ phía trên, thận trọng ngắm nhìn y.

Sở Tịch ngẩng đầu lên, tư thế này làm cho chiếc cổ ưu nhã của y hiện rõ trước mắt Trịnh Bình không hề che đậy, nhưng nét mặt của y vẫn không có chút ấm áp: "Anh làm gì?"

"Anh đang nghĩ….." Trịnh Bình chần chừ đáp, "Ngân tự sinh điều, tâm tự hương thiêu(1), giường thêu kim ngọc màn uyên đỏ hồng(2)… Chúng ta như vậy chẳng phải giống người cổ đại kết tóc thành thân sao?"

(1) Hai câu trích trong bài thơ " Nhất tiễn mai

"của Trường Tiệp[Link] (2) Câu này tự chém từ nguyên gốc: Sở Tịch nhất thời không biết nói sao, Trịnh Bình chậm rãi mơn trớn gương mặt y, mang theo chút ý cười:"…. Em biết đọc từ (3) không?"

"…… Từ gì?"

"Kết tóc nên vợ chồng, ân ái không hoài nghi…."

(3) Từ: hay còn gọi là "Trường đoản cú

", thể loại văn vần thời Đường, Tống. Thường gồm những câu thơ năm, bảy chữ kết hợp với nhạc điệu dân ca mà thành. Sở Tịch thoáng chốc nhớ lại đoạn từ ngày xưa: ——Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi; Hoan ngu tại kim tịch, yến uyển cập lương thì; Chinh phu hoài viễn lộ, khởi thị dạ hà kỳ? Tham Thìn giai dĩ một, khứ khứ tòng thử từ(4)…. (4) Bài thơ từ"Biệt thi kỳ 2″ của Tô Vũ [Link]

(Dịch nghĩa: Kết tóc trở thành vợ chồng,

Mối tình ân ái không chút nghi ngờ.

Niềm vui chỉ còn lại trong đêm nay,

Nên đừng để mất đi, hãy gần nhau thêm.

Người đi nghĩ đến hành trình ngày mai,

Thức giấc, nhìn lên trời khuya xem thời khắc.

Sao Tham (ở phía Tây) và sao Thìn (phương Đông) đều lặn,

Đã đến lúc ta phải chia tay rồi.)

—— Đã đến lúc phải chia tay….

Sở Tịch gạt phắt hắn ra: "Không làm thì cút!"

Trịnh Bình ôm lấy y, hôn lấy y như thể đang đối đãi với bảo bối mình yêu thương nhất trân quý nhất. Bọn họ chưa từng hôn môi như vậy, giống như đang thật lòng yêu nhau, giống như đang thật lòng trân trọng nhau, giống như…. chưa từng xảy ra mâu thuẫn, chưa từng nảy sinh quan hệ với nhau.

"Em yêu anh không?"

Trịnh Bình thấp giọng hỏi, "Đã từng yêu anh chưa?"

Sở Tịch không đáp.

"Em có thể nào…. yêu anh không?"

Vẫn không có hồi đáp. Sở Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu đưa lưỡi hôn lên khóe môi Trịnh Bình, dòng điện ngọt ngào xen lẫn khoái cảm xộc thẳng vào tim. Trịnh Bình đè mạnh y ngã xuống giường, hung hăng xé rách y phục mỏng manh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!