Rốt cuộc là suốt một tuần không chịu cho Sở Tịch ra ngoài, thỉnh thoảng ra vườn đi dạo cũng có Trịnh Bình làm cái đuôi lẽo đẽo theo sau, bưng trà rót nước mở ô che nắng, chẳng khác nào tiểu thái giám theo hầu kiệu nữ hoàng, cuối cùng lấy cớ bên ngoài quá nóng bèn "kính mời
"Sở Tịch vào trong phòng. Sở Tịch lên án:"Rõ ràng là anh không muốn cho tôi ra ngoài mà."
Trịnh Bình gãi đầu gãi tai: "Làm gì có chuyện đó a."
"Vậy để người ta tự đi xem nào!"
"Không được," Trịnh Bình giở bài cùn, "Ngoài kia nhiều người xấu lắm, anh sợ em bị người ta bắt cóc.
"8-} Sở Tịch đương giữ cửa, không nặng không nhẹ nhắc nhở Trịnh Bình một câu:"Thân là một kẻ lăn lộn trong xã hội đen, tôi không nghĩ còn có kẻ xấu xa nào khác dám làm ra loại chuyện giam người vừa phi pháp vừa táo tợn như anh đâu."
"Ý em nói anh mới là kẻ xấu á?"
"Có phải hay không trong lòng tự biết."
Trịnh Bình da mặt dày, làm như không có chuyện gì lôi kéo Sở Tịch vào trong phòng. Gần đây hắn tòi đâu ra cái sở thích mới, bất luận là Sở Tịch làm gì hắn đều bám dính ở bên cạnh.
Sở Tịch đọc sách hắn sẽ hỗ trợ lật trang, Sở Tịch ăn gì hắn sẽ ngồi chồm hổm một bên xem, Sở Tịch ngủ dậy liền thấy cái mặt to bự của hắn dí sát mũi, một bên nhễu dãi một bên hắc hắc cười ngu. (=))))
Sở Tịch từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này, mỗi ngày mỗi giờ đều bị người ta giám sát còn chưa nói lại bị hạn chế tự do cá nhân, đường đường là một công tử thế gia muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền lại thê thảm đến nước này, giận tím mặt cũng chỉ có thể đánh rớt răng nuốt thẳng vào bụng(1), nhiều khi cáu tiết mà đến chỗ hạ hỏa cũng không có.
(1) Có ủy khuất cũng tự mình chịu nhịn.
Người cáu giận bao giờ cũng xấu nết, còn Trịnh Bình vẫn ỷ vào lớp da mặt dày cui mà to gan lớn mật lò dò theo đuôi Sở Tịch, mỗi bữa cơm phải ôm Sở Tịch vào lòng để dỗ ăn, người khác nhìn vào lại tưởng là một cặp vợ chồng son tình củm, khiến cho Lưu Triệt mỗi lần đến bàn công chuyện cũng chẳng dám nán lại quá lâu, cái bầu không khí kì quái kia làm cho toàn thân phát ớn lạnh.
Một hôm trước bữa cơm tối Trịnh Bình nhận được cú điện thoại, là Lưu Triệt gọi tới, bảo:
"Mấy anh em đều than lâu lắm không đi đánh bài, đưa theo vợ đến ra mắt một cái đi? Đừng có kiểu cưới vợ rồi không cho người ta gặp, anh thế này quá là tổn thương tình cảm người khác mà."
Trịnh Bình hỏi: "Sở Tịch, em muốn cùng anh ra ngoài gặp mấy thằng bạn không?"
Sở Tịch hồn nhiên giả điếc, ngồi sau bàn vắt hai chân đọc sách.
"Cậu xem, em nó không chịu đi kìa," Trịnh Bình cười cười qua điện thoại,
"Cậu tha cho em nó đi, da mặt em nó mỏng lắm mà…… Cái giề? Ây dà đâu có ý đó! Tôi đâu phải thằng trẻ con vậy chứ…… Ai bảo? Thằng nào nói bậy ông cho một trận bây giờ! Rồi rồi hẹn chỗ cũ giờ cũ, tôi đi một mình, phải về sớm sớm không vợ mắng."
Trịnh Bình tắt máy, cúi người hôn lên trán Sở Tịch: "Anh phải đi một lúc, không về ăn cơm tối đâu."
Sở Tịch mặt lạnh như băng, đang nửa chừng lật trang sách, phũ phàng một câu: "Đi luôn đừng có về."
Trịnh Bình vừa thay quần áo đi ra đến cửa, nghe được: "Nói giề?"
Sở Tịch gập sách, ngẩng lên lườm hắn: "Đi đi, đứng đực ra làm cái gì?"
Trịnh Bình đứng nguyên tại chỗ, đi không được mà ở cũng chẳng xong, bèn trưng cái mặt nịnh nọt ra:
"Anh chỉ ra ngoài đi chơi một vòng thôi mà, nếu em không muốn cho anh đi, chi bằng cả hai cùng đi là…. Sao vầy? Sở Tịch em đi đâu đó?"
Sở Tịch không buồn ngoái đầu đi thẳng lên hướng ban công, Trịnh Bình ba bước tiến thành hai hùng hục chạy tới giữ y lại:
"Em đi lên đâu? Đừng đừng đừng mà anh nói em nè….."
Sở Tịch gắt gỏng gạt hắn sang bên: "Ra ban công hút thuốc!"
"….À, à.
"Trịnh Bình quê mặt buông tay ra, đứng ngây ngốc một lúc, nhìn thấy Sở Tịch đứng trên ban công quay lưng về phía mình hút thuốc, chẳng biết mình có được phu nhân cho phép ra ngoài không. Đi thì lo Sở Tịch giận, mà giận thì cũng chẳng biết vì sao lại giận, nghĩ tới nghĩ lui vẫn"sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng(2)", bên kia thì điện thoại đang réo như đòi mạng, Trịnh Bình nghĩ bụng thôi được ông đây đi đối phó khoảng nửa tiếng rồi phi về là vừa, nghĩ vậy liền phóng như bay ra cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!