Sở Tịch nhiều khi cảm giác những lời Trịnh Bình nói cứ như đùa, có lúc lại cảm thấy mẹ nó đếch phải, không tài nào hiểu nổi trong đầu gã đang nghĩ gì.
Lúc bọn họ lên bờ, Sở Tịch ngay lập tức nín lặng không nói nổi lời nào, Trịnh Bình đứng đằng sau y ha hả cười nói:
"Thấy sao? Đội ngũ đón dâu thật hoành tráng quá đi?"
Sương mù buổi sớm đã dần tan đi, tàu của Kha Dĩ Thăng cũng gấp rút rời cảng, Sở Tịch nhìn cách đó không xa là một dàn xe khủng, nín thinh nửa ngày mới hỏi:
"Anh không sợ ngày mai báo chí đăng tít giật gân à? Vấn đề của gia đình anh cũng đang lúc nhạy cảm đó."
Trịnh Bình ôm lấy bờ vai y, vênh cái mặt lên: "Được thế càng tốt, Trịnh Bình này lấy vợ là phải để cho cả thế giới biết!"
Sở Tịch cười khẩy: "Đã thế thì ngồi máy bay trưng biểu ngữ cho bàn dân thiên hạ người ta xem đi!"
"Em mà thích thì anh làm liền, em muốn thế không?"
Sở Tịch đương nhiên là không muốn rồi, y quay đầu đi ra sau, đột nhiên bị Trịnh Bình ôm eo nhấc bổng lên, chưa kịp phản ứng liền bị bế xốc lên, nhìn xuống dưới chân lướt qua mấy bậc cầu thang, tiếp theo bị tống vào trong xe.
Trịnh Bình sau đó phất phất tay với bên ngoài, đại khái kêu họ lái xe đi, tiếp đến là cái mặt nhăn nhở đang rất khoái chí ngồi xuống đóng cửa xe, thuận tay kéo luôn tấm kính cách âm với ghế lái.
Sở Tịch quay mặt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính ô tô, không nói không rằng, mà tai lại lắng nghe Trịnh Bình gọi mấy cuộc điện thoại, có vẻ đang giải thích với ai đó về vụ đọ súng sáng nay ngoài cảng.
Sở Tịch chỉ biết ở đại lục dính vào mấy thứ nào súng nào đạn chắc chắn cực kì phiền toái, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Trịnh Bình thì chẳng có vẻ gì là rắc rối cả, cùng người anh em hay bạn bè gì đó ở đầu dây bên kia hú hí một lúc rồi dập máy, nội dung còn gì khác ngoài việc khoe chú em à anh đây có vợ rồi còn đẹp hơn cả Miss Hongkong gấp tỉ lần há há há…..
Sở Tịch cảm thấy thật không tài nào tưởng tượng nổi, y cũng có lần nghiêm túc cân nhắc chuyện sau này đến lúc không thể không kết hôn, sẽ cùng quý cô thượng lưu nào đó chung sống cả đời hay tìm quách tới Đổng Sa, mà chưa tính đến tình huống đó, y còn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bị một gã đàn ông chẳng khác nào thổ phỉ ì eo bám lấy, sau đó còn bị biến thành một thứ bảo bối trân quý để mà lôi ra khoe lấy khoe để.
Chệch ra khỏi quỹ đạo sống bình ổn của y.
Hơn nữa hoàn toàn đảo lộn thế giới quan vốn rất thông thường của y.
"Vào nội thành sẽ sầm uất hơn, nhưng mà nhà anh ở vành đai hai(1), nơi đó yên tĩnh hơn một chút, so với môi trường ở đây tốt hơn nhiều.
"Trịnh Bình ngắm nhìn người đang chăm chú nhìn ra cửa xe, nghĩ thầm có phải y không quen chỗ này, cảm thấy nơi này vốn là không hợp. Sở Tịch không nói không rằng quay đầu đi chợp mắt chút xíu, Trịnh Bình lại nhịn không nổi bèn hỏi:"Nghĩ gì đó?"
"Chẳng nghĩ gì sất."
"Lại muốn tìm cách chạy trốn sao?"
Sở Tịch thầm nghĩ ngươi đoán trúng rồi, nhưng cũng không nói toẹt ra.
(1) Ở Bắc Kinh, từ nội thành chia thành nhiều vành đai, càng gần trung tâm thì càng hiện đại, sầm uất. Từ vành đai 10 trở đi thì y như mấy khu công nghiệp bỏ hoang.
Trịnh Bình lôi kéo y ngồi lên đùi mình, sau đó tay lần mò luồn vào trong áo vuốt ve lưng eo, lòng bàn tay hắn nóng rực, mang theo ý tứ ham muốn rõ ràng.
Sở Tịch nhíu mày, bỗng dưng nhớ lại hồi trước ngồi xe cùng Kha Dĩ Thăng thỉnh thoảng trong xe có một hai mỹ nữ hoặc thiếu niên xinh đẹp, Kha Dĩ Thăng cũng chẳng buồn nể mặt y ngồi đó mà cùng những người kia thân mật, có một lần còn ở trong xe chơi tới bến.
Lúc nào Sở Tịch cũng đều lảng tránh tầm nhìn của mình, mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa xe, mặc kệ những âm thanh cọ sát cùng tiếng rên rỉ bên tai, thậm chí chẳng buồn nghĩ xem vì sao Kha Dĩ Thăng lại phải làm như vậy, y có thể hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Kha Dĩ Thăng có lần cười hỏi y: "Sở Tịch, ánh mắt con kiêu kỳ như vậy, là đang để ý ai?
"……Nếu không có kẻ nào quấy rầy, nếu không có nhu cầu……. Có lẽ cả đời ta sẽ chẳng thích nổi ai. Sở Tịch nhớ lại, trong lòng thở dài. Trịnh Bình hôn lên gáy của y, thấp giọng nói:"Đừng bao giờ nghĩ đến việc bỏ anh đi có được không?"
Sở Tịch thờ ơ hỏi lại: "Vậy phải nghĩ cái gì đây?"
"Nghĩ xem về sau sẽ cùng anh chung sống một cuộc sống êm đềm, dẫu sao chúng ta cũng có một khoảng thời gian rất dài bên nhau."
Trong xe hơi nghiêng ngả, Sở Tịch nhíu chặt mi cúi đầu, y có thể cảm thấy nơi mềm yếu nhất trên thân thể đã bị chạm tới, sau đó được âu yếm vuốt ve, mỗi lần đều thành thạo khơi lên thứ dục vọng đáng ghét.
"Vấn đề này……anh đi mà nghĩ," giọng nói Sở Tịch hơi có chút run run, "Tôi từ trước đến nay không đời nào nghe theo kẻ khác, tính tình đã không hợp nhau thì anh cút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!