Chương 15: (Vô Đề)

Sở Tịch vừa tới cầu tàu thì thấy Trịnh Bình từ bên kia nhảy ra, trên mặt có vết trầy xước, trông có vẻ chật vật, thế nhưng thực sự vẫn rất ổn, không mất tay mà cũng chẳng thiếu chân, nhìn thấy Sở Tịch đi lên còn ngoác miệng ra lớn tiếng chào: "Hế lô em yêu!"

Sở Tịch không nói không rằng lườm hắn một lúc, quay đầu nhìn ra mặt biển. Trên bến cảng vừa neo đậu một con tàu, Kha Dĩ Thăng đứng ở boong tàu rảo bước tiến lên, hơi cười hỏi:

"Sở Tịch! Vẫn khỏe chứ?"

Sở Tịch nhỏ giọng lầu bầu: "Bệnh muốn chết cha luôn."

Kha Dĩ Thăng đi tới bên kia đầu cầu cảng, từ xa xa nhìn lại, mỉm cười hỏi: "Sở Tịch, là ta nhất thời bất cẩn khiến con bị Trịnh tiên sinh rước đi mất, ta lao tâm khổ tứ mới tìm được con, mà con lại dùng cái vẻ mặt đó đáp lại ta sao?"

Sở Tịch nhìn chằm chằm hắn thật lâu, tự dưng bật cười:

"Ông muốn tôi làm mặt thế nào chứ? Mang ơn? Vui mừng phát khóc? Hay là……thế này?"

Y nghiêng đầu, cười đến rạng rỡ, rồi bất thình lình giương họng súng lên nhắm thẳng vào Kha Dĩ Thăng.

"Ê! Không được đâu!"

Trịnh Bình đột ngột phi người bổ nhào qua, ôm theo Sở Tịch ngã xuống, lực va chạm rất mạnh, động tác cũng nhanh, Kha Dĩ Thăng cùng Sở Tịch đều không kịp phản ứng, lúc Sở Tịch kêu "A" một tiếng thì đã bị đẩy ngã xuống cầu tàu, Trịnh Bình lăn một vòng, Sở Tịch chỉ thấy trong chớp mắt, miệng cùng mũi sặc toàn nước, định thần lại thì hóa ra đã lăn tòm xuống biển rồi. (. shenyaying. wordpress. com)

Sở Tịch tức ói máu, chỉ muốn ngay lập tức nổ súng trong nước bắn chết Trịnh Bình, thế nhưng Trịnh Bình lại to gan ra hiệu ý bảo đừng nóng vội, rồi ôm ghì lấy y giúp y hô hấp.

Sở Tịch mở miệng muốn chửi, một luồng bọt nước thoát ra, thế mà Trịnh Bình cũng nhìn khẩu hình mà đoán ra được họ hàng bên ngoại nhà mình đang được ân cần hỏi han một chút, thế nên dám lớn mật làm động tác chắp tay cảm tạ (=))~~), rồi kéo theo Sở Tịch bơi xuống dưới cầu cảng.

Nước biển chỗ đó đen ngòm lại còn độ ấm rất cao, thậm chí Sở Tịch còn nghe thấy tiếng ù ù của hệ thống vận hành dưới kho. Bọn họ chìm nổi trong nước, trên đầu là tấm ván cầu để lên bờ, Trịnh Bình cử động mạnh thành ra cụng đầu vào đó, độp một tiếng đau muốn gào khóc.

Sở Tịch thụi một đấm vào bên má hắn, Trịnh Bình lại đâm đầu xuống nước, bị Sở Tịch một tay túm tóc dìm xuống. Tắc thở đến nơi mà còn đùa được, Trịnh Bình chật vật ngoi lên: "Vợ à……" Tiếp theo lại bị Sở Tịch ấn xuống nước.

"Anh gọi tôi là gì?!"

"Lão….. Lão…." (Lão bà: "vợ" đó)

"Nói lại câu nữa!"

"………. Lão đại a!" Trịnh Bình khốn khổ lắm mới lóp ngóp lên được, lại bị Sở Tịch xách cổ dộng cho một đấm nữa, đánh cho hắn nghẹn một ngụm khí ôm lấy cằm, nói không ra hơi:

"Mẹ nó! Gãy răng ông….."

Sở Tịch trong bóng tối rít lên: "Anh làm cái khỉ gì! Khốn kiếp!"

Trịnh Bình còn gào to hơn: "Em muốn chúng ta bị người của Kha Dĩ Thăng làm thịt luôn à?"

"Có thế thôi mà cũng kéo người ta xuống nước sao?"

"Kha Dĩ Thăng kiểu gì cũng sẽ bóp chết anh, nhưng mà lại không dám làm gì em đâu," Trịnh Bình đáp, "Trong tình huống này chỉ cần lén lút chuồn êm chứ chường mặt ra làm gì, đương nhiên anh phải lôi em theo rồi."

Lời còn chưa dứt mặt nước phía trước đã truyền đến âm thanh trầm đục, Sở Tịch nhỏ giọng bảo: "Đạn kìa."

Y lao xuống nước bơi một vòng, lúc sau bơi về, lầm bầm chửi một câu: "Người của Kha Dĩ Thăng đang trên bờ."

Bọn họ bị bao vây ngay dưới cầu tàu cùng với nước biển tạo thành một địa hình không lối thoát, đám người Kha Dĩ Thăng vẫn đứng trên lúc nào cũng có thể chờ họ ngoi lên, cũng chẳng biết được tình hình chiến trận ra sao, qua được mấy phút Trịnh Bình mất kiên nhẫn, hỏi: "Em nghĩ đám người của em cùng bọn Kha Dĩ Thăng giao đấu, bên nào có phần thắng hơn?"

Trong bóng đêm không nhìn rõ nét mặt Sở Tịch, chỉ nghe được giọng nói của y mang theo chút cảm xúc nào đó: "Kha Dĩ Thăng."

"Hở?"

"Hắn đã làm ông lớn trong ngành sản xuất vũ khí ở Hongkong nhiều năm nay, rất nhiều cơ sở chính thức hay thậm chí hoạt động làm ăn với chính phủ hắn còn nhúng tay vào, nhà hắn có cô cháu gái, suýt nữa được làm phu nhân Thống đốc cảng, Sở gia nói thế nào cũng không thể có chỗ chống lưng đáng gờm như vậy.

Sở gia có nền móng vững chắc, nhưng có hợp lại cũng không thể vượt mặt Kha Dĩ Thăng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!