Chương 35: (Vô Đề)

Lâm Phong nằm trên giường, ngơ ngác nhìn bầu trời qua khung cửa nhỏ.

Cậu giờ đã không còn phân biệt được rõ ràng lúc nào là sáng khi nào là đêm tối nữa. Khi thì có ý thức, lúc thì ngủ mê mệt, tỉnh lại cũng chỉ cảm thấy mình mới ngủ có một chút mà thực tế là đã qua mấy ngày mấy đêm rồi.

Mỗi tối La Ký đều đến, hắn dường như không ở bên ngoài tìm người phát tiết mà mỗi lần đều nửa dụ dỗ nửa ép buộc Lâm Phong giải quyết nhu cầu sinh lý của hắn. Trừ những lần đó ra, ban ngày Lâm Phong rất ít khi nhìn thấy hắn.

Có thể như vậy mãi hay không cho đến khi chết………lo lắng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, dường như ngay cả tia sáng mỏng manh nhất kia cậu cũng không chịu nổi, Lâm Phong nâng tay lên che lại ánh mắt.

Từ ngày khóa trên đầu giường được cởi không còn ai dám khóa cậu lại nữa, cũng không có bác sĩ hàng ngày đến tiêm những thứ thuốc kỳ quái cho cậu.

Lâm Phong rất ghét bị tiêm, cũng không có khẩu vị, cũng may là cậu vẫn vô cùng im lặng, một khi nằm thì nằm rất lâu không thèm nhúc nhích cho nên bác sĩ cũng có thể không ngừng truyền dịch cung cấp dinh dưỡng căn bản cho cơ thể cậu.

"Cậu Lâm, không được đâu!"

Y tá vội vã chạy vào, giày cao gót nện xuống sàn phát ra những tiếng cóc cóc, phá vỡ sự yên tĩnh,

"Không thể lộn xộn am nếu kim tiêm bị lệch thì làm sao bây giờ? Sẽ bị chảy máu nha!"

Lâm Phong mặc không lên tiếng, tựa như một con búp bê nhỏ xinh đẹp, chết lặng mặc cho người khác bài bố. Ánh mắt cậu vẫn mải miết hướng về cửa sổ, không hề nhúc nhích.

Y tá theo đường nhìn của cậu, nhịn không được bèn đi qua kéo rèm cửa sổ lại:

"Cậu vẫn nên ngủ thêm một chút nữa thì tốt hơn, trong phòng có ánh sáng không tốt cho thần kinh nghỉ ngơi. Thật sự là….. ai cứ đem cửa sổ mở ra? Căn bản là chẳng giống phòng bệnh gì cả………"

"…… Mở ra."

Y tá ngẩn ra: "Cậu nói gì?"

"Mở cửa sổ ra."

"Nhưng cậu……"

Lâm Phong giật giật, chậm rãi nâng tay đặt trước mắt. Cho dù nằm ở nơi đó trên người cậu vẫn giữ lại một loại khí chất tuy mỏng manh nhưng không thể làm người khác bỏ qua. Y tá nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ liền đứng đó nhìn cậu.

Lâm Phong vuốt ve mu bàn tay bị kim truyền dịch đâm vào. Vì cả ngày bị châm mà mu bàn tay cậu đầy những dấu kim tiêm, bàn tay gầy guộc làm người ta có loại cảm giác kinh tâm động phách.

Cậu nhẹ nhàng cử động, rút ra kim tiêm trên tay, sau đó không chút để ý đem bình truyền dịch ném sang một bên: "Tôi muốn đi dạo trong vườn một chút."

"Không được đâu cậu Lâm!……"

Động tác Lâm Phong vô cùng thong thả nhưng là vẫn đang tận lực vững vàng ngồi dậy, xốc chăn lên, chỉ khoác một chiếc áo ngủ đơn bạc, hai chân trần bước xuống đất. y tá muốn tiến lên đỡ lấy cậu nhưng lại bị cậu vươn tay đẩy ra.

Nếu còn tiếp tục như vậy có lẽ cậu sẽ chết trong căn phòng nhỏ đó mất……..

Tựa như u linh kéo dài hơi tàn mà giãy dụa sống sót, không bao giờ nữa có thể giống như trước tự do tự tại nhìn lên bầu trời rộng lớn phía trên cao……

Những tiếng kêu hoảng hốt sợ hãi vang lên, rất nhiều người nối gót nhau chạy tới, vây quanh cậu: "Mời cậu trở lại trên giường đi, cậu Lâm……"

"Không được! Nếu cậu trúng gió thì chúng tôi không đảm đương nổi a……."

"Nhanh đi báo cho La tiên sinh đi, nhanh đi!"

………..

Lâm Phong cúi người xuống, một tay vịn tường. mới đi có mấy chục bước mà cậu đã muốn thở dốc. độc tố trong cơ thể cậu lưu lại di chứng cũng không hoàn toàn rõ ràng, thậm chí còn phát huy tác dụng mãnh liệt, tế bào trong người cậu hết ngày này đến ngày khác đều phải chiến đấu với chất độc. cả cơ thể lẫn tâm lý cậu đều mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả một chút vận động nho nhỏ cũng không thể thừa nhận.

Phổi bắt đầu đau đớn, cảm giác đau đớn kịch liệt giống như ngày đó cậu cắn thuốc độc.

Như có cánh tay ai đó vươn ra muốn giữ chặt cậu, Lâm Phong dùng toàn lực hung hăng vung lên khiến người kia té ngã trên mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!