Trở lại La gia ở Hongkong, nơi này tất cả đều không có gì thay đổi. Ô tô từ cổng chính đi vào, dọc theo đường đi, người hầu tất cung tất kính xoay người cúi đầu, bảo vệ từ cổng lớn vẫn súng vác trên vai, lên đạn sẵn sàng, ngay cả bác sĩ gia đình cũng được chuẩn bị chu đáo.
Năm y tá, ba bác sĩ thay phiên nhau lại thêm một đám bảo vệ đông đúc, ẩn nấp ở những nơi bí mật gần đó, lúc nào cũng theo dõi nhất cử nhất động của mọi người.
La Ký ngồi cuối xe ôm Lâm Phong bước xuống, bên cạnh một bác sĩ lập tức chạy đến giơ cao bình truyền dịch, mấy y tá trông chừng theo đuôi bọn họ lên cầu thang.
Lâm Phong lười biếng cuộn mình trong lòng La Ký, mái tóc đã dài ra thêm một chút, xòa xuống che kín cả mắt cậu, chỉ mơ hồ thấy ánh mắt lạnh lùng cũng không nhìn rõ rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì.
"Vì phòng em làm ra chuyện gì ngoài ý muốn nên trong phòng tôi cũng đã cải tạo qua rồi." La Ký đi vào phòng mình, tựa như nắm lấy gáy con mèo nhỏ mà nhẹ nhàng đem Lâm Phong bỏ lại trên chiếc giường rộng lớn. "Tôi đổi ý rồi, em sẽ ở lại đây luôn, không được phép của tôi, đừng có tự tiện đi ra ngoài."
Sắc mặt Lâm Phong không chút thay đổi, giây tiếp theo đã bị La Ký nắm lấy cằm bắt ngẩng lên nhìn hắn.
"Cả đường đi em giống như người chết vậy, đừng có về nhà rồi mà vẫn bày ra sắc mặt đó. Chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau đừng để cho mình và người khác đều nhìn mặt là ghét, em nói xem đúng không?
"Lâm Phong nhăn lại đôi mi tinh tế, vì thân thể đã cạn kiệt đến cực hạn nên một chút đau đớn cũng không chịu đựng nổi. Khuôn mặt cố kìm nén đó làm La Ký nảy sinh một loại cảm giác mình đang bị chán ghét, hắn buông tay ra, lui lại nửa bước."Tùy em thế nào cũng được, nhưng cùng người mình cừu hận sinh sống cả đời cũng có thể coi là một loại thể nghiệm nhân sinh quý giá đi."
Hắn xoay người ra cửa, lúc rời khỏi phòng chỉ thản nhiên bỏ lại một câu với bác sĩ: "Cho cậu ấy uống thuốc, sau đó tiêm một mũi dinh dưỡng.
"Lâm Phong cuộn mình đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm kim tiêm bác sĩ đang giơ lên. Không, không cần tiêm cái gì dinh dưỡng. Cái loại này không biết rót vào mạch máu thứ gì làm cho người ta có cảm giác như có rắn bò qua, lạnh như băng, làm toàn thân đều nổi da gà. Bác sĩ thấp giọng khuyên nhủ:"Cậu Lâm, tiêm một mũi là tốt rồi. La tiên sinh nói, dọc đường cậu không hề ăn gì cả chỉ dựa vào mấy bình truyền dịch bổ sung dinh dưỡng mà thôi."
"Tôi không tiêm."
Lâm Phong rụt lại về phía góc giường.
"Cậu Lâm, nhẫn nại một chút, ống tiêm này là tôi dựa vào tình trạng thân thể đặc biệt của cậu mà phối hợp tỉ lệ dinh dưỡng phù hợp, rất có tác dụng cải thiện chức năng tràng vị…….."
"Tôi không tiêm! Cút đi!"
Bác sĩ nhìn hai bên bảo vệ trái phải thở dài: "Vậy không còn cách nào khác."
Lâm Phong trong phút chốc như ý thức được điều già đó, còn chưa kịp chống cự lại đã bị hai tên bảo vệ huấn luyện đàng hoàng cứ thế giữ lại, đè lại tay chân buộc cậu nằm ngửa trên giường. thân thể Lâm Phong tuy rằng vô cùng suy yếu nhưng dù sao xương cốt vẫn rất bưu hãn cho dù bị gắt gao đè lại cũng liều mạng giãy dụa, thanh âm tuy mỏng manh nhưng cũng sắc nhọn thét lớn:
"Buông! Buông ra, hỗn đản! La Ký anh là tên hỗn đản, tôi nhất định phải giết anh! Hỗn đản!……."
Mặc kệ cậu có giãy dụa thế nào, động tác bác sĩ cũng rất nhanh chóng đâm kim tiêm vào tĩnh mạch cậu. một trận đau đớn truyền đến, Lâm Phong trong phút chốc cương cứng lại, đám bảo vệ liền nhân cơ hội đem cậu ấn hẳn xuống.
Giống như có thứ gì đó không sạch sẽ chảy vào mạch máu khiến cho toàn bộ thân thể cậu trở nên lạnh băng. Tay chân cũng không năng động, thật giống như gặp ác mộng, trơ mắt nhìn chính mình rơi vào vực sâu, lại giãy dụa không được, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không thể phát ra.
Trong phút chốc đồng tử Lâm Phong co rút nhanh, con mắt mở lớn cực lực chống đỡ như muốn tê liệt. Bảo vệ có chút không tập trung, cậu liền rụt mạnh tay lại, bác sĩ trở tay không kịp mà làm kim tiêm gãy đôi, chui vào trong thân thể cậu.
"A –!"
Tất cả mọi người tay chân hoảng loạn, bác sĩ vừa định đi lên xem xét liền bị Lâm Phong đang đau đớn mà đá một cú, té lăn trên mặt đất.
"Cậu Lâm! Cậu Lâm! Thả lỏng, thả lỏng ra!" Y tá gấp đến độ liên tục xoay quanh, đáng tiếc bọn họ có nói cái gì Lâm Phong cũng đều không nhe vào tai, bàn tay cứ gắt gao ôm lấy cánh tay lăn lộn trên giường. bác sĩ bị đá lăn lông lốc gắng gượng đứng lên, lớn tiếng quát bảo vệ:
"Mau đè cậu ấy lại để tôi rút kim ra! Vạn nhất kim tiêm theo mạch máu di chuyển thì không xong đâu, mau!" (tmd……. ta hận a……. em bị hành hạ, bị hành hạ, bị ngược đãi a……ta muốn chém cái đồ vô dụng này a……)
Bốn bảo vệ đồng thời xông đến, hai người giữ tay hai người đem cậu đè lại thật chặt. lâm Phong đau đến không chịu được, thân thể hơi hơi run rẩy, tuy rằng liều mạng nhẫn nại nhưng vẫn không kiềm được dòng chất lỏng ướt át từ khóe mắt chảy ra.
Bị người khác nhìn thấy mình khóc…….
Còn không bằng chết đi……..
Bác sĩ gấp đến độ đầu quay mòng mòng nhưng cơ thể Lâm Phong vẫn không ngừng run rẩy, cơ bắp thắt chặt không thể nào rút ra kim tiêm. Mặc kệ dù có khuyên nhủ thế nào tiểu tổ tông này cũng không bình ổn lại được.
Nhóm bảo vệ cũng thật không còn biện pháp nào khác, nhìn nhau gật gật đầu mấy cái:
"Nếu để cậu ấy tự do hoạt động nhất định xảy ra nhiễu loạn, vạn nhất chúng ta không kịp để mắt đến, cậu ta nhảy lầu thì làm sao bây giờ? Trước nhất vẫn nên khóa lại thì hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!