Phiên tòa mở vào ngày thứ Hai, bí mật thẩm vấn. Trước khi ra tòa, Phương Thiên Hà sửa lại tư liệu một chút, lại liếc mắt nhìn cửa bên kia, nhìn đoàn luật sư của bị cáo đang nối đuôi nhau bước vào mà không khỏi thở dài.
Bắt người là trách nhiệm của cảnh sát nhưng sau khi bắt được thường xuyên vì đủ loại nguyên nhân lại bị bức bách phải thả người ra. Trung gian lãng phí vô số thời gian và tinh lực cuối cùng lại chẳng có kết quả gì. Tin tức của cấp trên, chỉ thi của nhân vật lớn, lợi ích giao dịch của giới cấp cao…….
Nếu không có mệnh tính hứng thú, tìm căn cứ quyết định chính xác thì rất khó để đưa nhân vật quan trọng như La Ký vào nhà giam.
Lâm Phong ngồi trên ghế dài ở phòng nghỉ, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu vùi vào bàn tay, biểu tình u ám.
Một cảnh sát đi tới, tùy tiện đẩy cậu: "Này, không phải sợ đến mức không đứng dậy được đấy chứ? Lập tức sẽ mở tòa, cậu nên nhanh chuẩn bị một chút đi!…….A!"
Đột nhiên đang nói, viên cảnh sát bỗng nhiên im bặt. Lâm Phong cũng không ngẩng đầu lên, năm ngón tay nắm lấy tay viên cảnh sát, mu bàn tay gân xanh bạo khởi, những sợi cơ mảnh gầy, đơn bạc căng thẳng nổi lên. Sức mạnh hơn trăm kilogram ra sức năm lấy, làm xương cổ tay phát ra những tiếng răng rắc.
Viên cảnh sát nén không được đau bật lên tiếng kêu thảm thiết: "A a a a a a! Buông tay! Buông tay ra a a a a a!"
"Rắc" một tiếng xương cổ tay bị bẻ gãy, Lâm Phong vung mạnh, viên cảnh sát bị ném bay ra ngoài!
"Oành" một tiếng, viên cảnh sát hung hăng đập mạnh lên ván cửa, va vào tường để lại vết lõm sâu, sau đó mạnh mẽ bắn ngược trở lại. Người bên ngoài lúc này mới thất kinh chạy vào:
"Ôi, làm sao vậy? Sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra vậy? A Văn! A Văn, cậu không sao chứ?!"
"Quái…. quái vật……" Cảnh sát run run đứng lên, vừa chỉ vào Lâm Phong vừa liên tục lùi lại: "Người này, người này….. đúng là quái vật……
"Thiếu niên gầy yếu đơn bạc vẫn lẳng lặng ngồi trên dãy ghế dài, tóc mái thưa thớt xõa xuống trán cũng không có chút thay đổi. Cánh tay đặt trên đầu gối, theo đường cong nơi cánh tay nhìn về phía trước, khuôn mặt thiếu niên bao phủ một tầng bóng tối, một tia cảm xúc cũng không có."Này, này, ở tòa án không thể làm những chuyện như vậy nha, trẻ con cãi nhau lặt vặt là bị phạt đứng ngoài hành lang đó………" Trữ Bắc châm một điếu thuốc, một bàn tay đút trong túi quần, một bàn tay dễ dàng nắm lấy áo viên cảnh sát nhẹ nhàng quăng ra phòng ngoài.
"Tiểu quỷ của chúng ta lần đầu đến một nơi nghiêm túc như tòa án, khẩn trương một chút cũng bình thường thôi, không cần kích thích hắn."
Trữ Bắc bâng quơ đá nhẹ cửa phòng, nở nụ cười, xoay người đến gần băng ghế dài, từ trên cao nhìn xuống, đối mặt Lâm Phong,
"Thế nào hả tiểu quỷ? Sợ hãi hay khẩn trương? Muốn đi toilet không?"
Gió gào thét bên ngoài cửa sổ, mấy tờ giấy trên bàn bay phần phật, sau đó, hai người đồng loạt cùng cất tiếng.
"…….. những lúc thế này……."
Trữ Bắc nheo mắt, lui lại một bước.
"Những lúc chia tay thế này……. đừng tới quấy rầy tôi……"
Mới một giây trước thiếu niên còn ngồi ngay ngắn trên ghế mà giây tiếp theo thanh âm khàn khàn, xé rách đã muốn gần ngay lỗ tai. Ngay cả mắt thường cũng không cản nổi tốc độ, Lâm Phong ghé sát vào bên người Trữ Bắc, tóc mai trong gió tung bay.
"Ông nghe thấy không? Trong phòng có thanh âm của oán linh. Có tiếng người nói chuyện, có tiếng người đi lại, kêu gào, những người này đều là cố nhân đến đón tôi đấy. Tôi cũng chuẩn bị đến chia tay ông đây, việc cuối cùng này, để tôi được xinh đẹp một chút đi."
Trữ Bắc mạnh xoay người, nâng tay nắm lấy bả vai Lâm Phong: "….. nhóc nói gì vậy?"
"Về sau nếu có cơ hội, ông giúp tôi chuyển câu này đến La Ký."
Lâm Phong nhẹ nhàng thoát khỏi kiềm chế, mở cửa, bước ra ngoài.
"……nói với hắn, tôi chán ghét những kẻ phản bội tôi, cũng hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng phản bội người khác."
_________________________
Tạm nghỉ! Tạm nghỉ!
Tiếng ồn ào trong tòa án loạn thành một mớ, thanh âm của quan tòa vài lần bị người ta thô bạo ngắt quãng. Bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả việc công tối viên trần thuật cũng chưa làm xong, ba lần bị cắt đứt.
Dưới khu dự thính, những ngưới trí thức tin tức linh mẫn ghé đầu cùng nhau khe khẽ bàn tán, xem ra lần này La gia cũng không đổ được đâu. Tài liệu mà những người bạn đồng lứa của La lão gia tử đưa ra lúc này rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Đã sớm nói, nếu La gia không có chỗ dựa thì sao có thể ở trong giới hắc đạo hô phong hoán vũ lâu như vậy, nào có dễ dàng sụp đổ như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!