Sa mạc Sahara, giữa một khu căn cứ chỉ còn là phế tích, Diệp Liên hai tay đút trong túi áo gió, ngẩng đầu nhìn thái dương. Ánh mặt trời cực nóng xuyên qua kính râm khiến hai mắt hắn hơi hơi mị lên, thế nhưng hắn vẫn không buồn chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
Nghe nói nếu nhìn chăm chú vào ánh mặt trời, nhất định sẽ bị chảy nước mắt kết quả ánh mắt sẽ trở nên trong suốt, vừa thấy có thể nhìn ra sự khác biệt.
Diệp Liên thì không có phản ứng này.
Sâu trong huyết nhục của hắn là máy móc thiết bị kim loại lạnh lẽo làm cho con ngươi của hắn có khả năng kháng lại được cường lực mạnh mẽ của ánh mặt trời. Trải qua vất vả rèn luyện, người bình thường thời điểm trúng đạn có thể lập tức bị mù nhưng hắn vẫn có thể phản kháng vài giây.
Tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi chiếm ưu thế nhưng với từng binh sĩ tác chiến đó chính là lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
"Diệp Liên đại nhân", trước cửa khu căn cứ rách nát một người cầm súng bảo vệ bước ra, cúi đầu hướng hắn cúi chào, "Lôi Nặc đại nhân mời ngài vào."
Mặc kệ cái căn cứ kia trước đây như thế nào chỉ cần bị cái tên kia cải tạo qua nhất định sẽ thêm mấy cái hành lang thật dài cùng các loại mật đạo bố cục quỷ dị này nọ.
Hơn nữa ánh sáng nhân tạo trắng bệch cùng vách tường bằng kim loại lạnh như băng kết hợp với nhau càng làm cho người ta có cảm giác như đang đi trên một phi thuyền ngoài hành tinh như trong phim của Hollywood.
Phía cuối hành lang là một cánh cửa, trước cửa có khắc biểu tượng của tổ chức – nửa con mắt nhỏ huyết lệ, ngưng kết phía đuôi mắt, màu đỏ tươi chói mắt.
Diệp Liên gõ gõ cửa, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng trêu đùa của nữ nhân. Hắn mạnh mẽ đẩy cửa, nhìn không chớp mắt, tiêu sái đi vào.
Phòng rất lớn, rất xa xỉ, kim quang lộng lẫy như cung điện. Phía trước có một chiếc bàn đánh bóng bàn cực lớn, phía sau là bàn trà bầy la liệt những chai rượu thủy tinh, mấy mĩ nhân quần áo không chỉnh tề quay quanh một người đàn ông, mềm mại vô cùng vừa trêu đùa vừa uống rượu.
Diệp Liên mặt không chút thay đổi, hạ thấp người: "Lôi Nặc tiên sinh, ta có chuyện muốn nói với ngài.
"Người đàn ông buông ly rượu, lười biếng đem đôi chân thon dài từ trên tay vịn ghế hạ xuống. Ánh mắt hắn làm cho người ta có cảm giác như dã thú đang đánh giá con mồi, mặc kệ là đối mặt với ai, tùy thời tùy chỗ đều có vẻ dị thường áp bách. Hắn là người Pakistan, làn da rám nắng, thân hình so với người bình thường cao lớn, cường kiện hơn rất nhiều. không biết có phải vì nhiều năm lăn lộn trong chiến tranh hay không mà nhất cử nhất động của hắn đều tản mát ra sự xốc vác khác hẳn người thường."Ta biết ngươi muốn làm gì, đừng vội nói chuyện nhàm chán đó làm gì, trước tiên ngươi cũng nên thả lỏng một chút đi, Diệp Liên!"
Trên người mỹ nữ dường như là không mặc gì, phi một cái nhẹ như cánh ve, uốn éo vòng eo thon nhỏ tiêu sái đi đến, quỳ phía sau Diệp Liên, ý tứ tán tỉnh lộ liễu gần như dán sát mặt vào sau gáy hắn, thanh âm mềm mại, ngọt ngào như mật nhẹ nhàng bay tới: "Honey……."
Thanh âm còn chưa ra khỏi miệng đã bị bàn tay Diệp Liên mạnh mẽ ngăn lại. năm ngón tay Diệp Liên bắt lấy khuôn mặt mỹ nữ, không chút dùng sức đem nàng từ phí sau lưng mình nhấc lên, cách mặt đất đến nửa thước, cũng không thèm quay đầu lại, nhìn thẳng phía Lôi Nặc.
"Cổ là vị trí trọng yếu số một, không thể dễ dàng để người ta tới gần."
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, mỹ nữ bay lên, "oanh
"một tiếng, ngã sấp xuống trên mặt đất cách đó hai, ba thước. Mỹ nữ kia thật ra vô cùng thông minh, lập tức đứng lên lui về một bên. May mà Diệp Liên cũng không muốn tìm ả gây phiền toái, Lôi Nặc cũng đã quen với thái độ thô bạo của hắn, chỉ ha ha cười:"Diệp Liên, chả nhẽ lạc thú duy nhất của ngươi chỉ có đọc sách với nghiên cứu thôi sao?
Đàn bà có thể làm cho thần kinh của ngươi được thư giãn, thả lỏng, ngươi thực sự không muốn thử hay sao?"
"Không được."
"Ngươi như vậy thực làm ta hoài nghi a, là [ Hồng ], một trong bảy thành viên chủ chốt, thế nhưng sao ngươi vẫn cứ giống như nam sinh cấp ba xa lánh đàn bà như vậy. Chẳng lẽ ngươi thật sự giống như lời bọn A Tuyển nói, năm đó ngươi đánh du kích, bị trúng đạn nên bây giờ một số công năng có vấn đề sao?"
Diệp Liên không thèm nói một lời, Lôi Nặc nhún nhún vai: "Hoặc là nói……. ngươi thích không phải đàn bà đi?"
"Mặc kệ dù là đàn ông hay đàn bà tôi đều không hứng thú, không phải vấn đề sinh lý, cho dù ta có là cấp dưới của ngươi ta cũng sẽ không ở trước mặt ngươi mà thừa nhận công phu trên giường của mình thế nào."
Diệp Liên lãnh đạm đánh gãy phỏng đoán công năng trên giường của mình trong đầu Lôi Nặc, cũng nhanh chóng cắt đứt lời nói kế tiếp của hắn,
"Ta gặp ngươi là có chuyện khác muốn nói. A Tuyển vì muốn giành được phần hải đồ kia nên đã tới Hongkong, ta không biết có phải hay không hắn nhận lệnh từ ngươi?"
"A ta quả thật có nói với hắn, nếu muốn có được tài phú thì hãy tự mình ra tay, có vấn đề gì sao?"
"Hắn chuẩn bị động thủ với La gia, nhưng ta có một đệ tử đang tạm thời ở lại La gia." Diệp Liên dừng một chút, tiếp tục nói: "Tối hôm qua đêh tử của ta bị A Tuyển bắt cóc."
Lôi Nặc cảm thấy thú vị, "A ha" một tiếng.
"Ta hôm nay đã phái người tới Hongkong, đêm nay sẽ đi tìm hắn can thiệp, tận lực không làm ảnh hưởng đến chuyện hải đồ của tổ chức, đem người cứu ra. Ngươi xem có thể chứ?
"Lôi Nặc rít thuốc, trên cao nhìn xuống Diệp Liên. Đại khái gần hai ba phút sau, thuốc hết, hắn thật dài nhả ra một hơi khói thuốc, đem tàn thuốc dập tắt:"Cho dù ta muốn cản ngươi cũng không có lý do, tùy ngươi thôi. Thuận tiện nếu gặp A Tuyển thì chuyển lại lời cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!